Quần chúng vây xem thấy hai nữ nhân này có ý tứ so đấu, lập tức liền ồn ào, bọn họ thích nhất loại trận đấu này, nhất là một người lại là mỹ nữ a.
"Tốt tốt, để chúng ta mở mang trình độ Quốc Học!"
"Trận đấu so cái gì? Là cầm kỳ thư họa sao?"
"Ai ai ai, hình như ta đã từng nhìn thấy người phụ nữ, dường như là đã tham gia tiết mục gì đó, cũng liên quan đến những cái này thì phải! Nghe nói rất lợi hại!"
"Có đúng không! Vậy càng hay!"
Thấy trong đám người có người nói đến bản thân, người phụ nữ kia càng thêm kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Hàn Phỉ càng thêm xem thường. Chẳng qua chỉ là một cái bình hoa đẹp đẽ mà thôi! Mà Hàn Phỉ, là một học sinh 'tốt nghiệp' từ A Mã Cung, cảm giác được mình bị khinh bỉ, phi thường khó chịu. Càng khó chịu, nàng cười càng đẹp đẽ.
Lúc Quán Trưởng biết được trận tỷ thí không hiểu ra sao này sắp bắt đầu, hắn vốn muốn ngăn cản, nhưng đánh không lại yêu cầu nhiệt tình từ quần chúng, cuối cùng phải đồng ý, thậm chí còn chuẩn bị đồ dùng cần thiết.
Hàn Phỉ chủ động hỏi: "Ngươi muốn khảo nghiệm cái gì?"
Người phụ nữ kia thấy Hàn Phỉ kiêu căng như vậy, cũng không khách khí, cười lạnh một tiếng, nói: "Từ xưa tới nay đều nói chữ cũng như người, ngươi lớn lên xinh đẹp như hoa thế kia, nói vậy chữ cũng không kém đi."
Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, nói: "Chữ?"
"Đúng, đầu tiên chúng ta liền so chữ đi, làm sao?"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Có thể."
Nữ nhân lộ ra nụ cười thực hiện được, nói: "Ta nói chữ, tất nhiên là thư pháp, cũng không phải là viết chữ bình thường."
Hàn Phỉ mỉm cười nói: "Ta đương nhiên là biết rõ."
Quán Trưởng lập tức cho người chuẩn bị kỹ càng bàn cùng bút lông, may mà những vật này đều có sẵn, dưới ánh mắt chờ mong cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ của mọi người, Hàn Phỉ trực tiếp tiến lên, nắm bút lông trong tay, có một loại cảm giác quen thuộc truyền đến, phảng phất thời khắc này, nàng vẫn còn ở thế giới kia, nàng vẫn là Hàn Phỉ. Lúc đầu bút lông hạ xuống, Hàn Phỉ lập tức liền trở nên chăm chú.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Phạm Tình ở trong phòng làm việc ngồi nghỉ ngơi đột nhiên phát hiện bên ngoài yên tĩnh rất lâu, nàng có chút nghi hoặc đứng lên, đi ra ngoài xem xét, đã nhìn thấy một đám người quây chung quanh một nơi, đang tập trung tinh thần quan sát gì đó. Phạm Tình mang theo nghi hoặc tới gần chút, đang muốn dò hỏi một chút xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy trong đám người truyền đến một giọng nói mang theo ngột ngạt.
"Ta.. Chịu thua."
Hàn Phỉ mỉm cười để bút xuống, nói: "Đa tạ."
Tất cả mọi người lại xôn xao lên. Hiển nhiên đều không nghĩ tới trình độ thư pháp của mỹ nhân này lại có thể làm người kinh diễm như vậy, cho dù là người ngoài nghề cũng đều có thể nhìn ra được trình độ tương đối cao.
"Lợi hại a! Chữ này nhìn giống như đạt trình độ đại sư đi!"
"Mỹ nữ ngàn năm khó gặp quả nhiên là danh bất hư truyền, như vậy chẳng phải là tài đức vẹn toàn sao!"
"Có nhan sắc, có thực lực, quả là có tư cách coi như tiểu thư khuê các!"
"Có điều chữ viết của mỹ nữ chữ sao nhìn như như của nam nhân nhỉ, đầu bút quả thực phiêu dật xuất trần a!"
Hàn Phỉ nhìn tác phẩm của mình, cười khổ một tiếng, đúng vậy a, nói đến mới tháy, chữ viết này của nàng là mô phỏng theo nam thần. Người phụ nữ kia dù cho thư pháp thua cũng không buông tha, tiếp tục yêu cầu tỷ thí tiếp, từ thi từ ca phú, cho tới đàm luận cầm, hầu như đều dốc toàn bộ sở trường của mình ra. Tuy thế đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều bị Hàn Phỉ hoàn mỹ áp chế. Càng ngày càng nhiều người phát sinh tiếng thán phục, thậm chí còn có người đem trận so đấu này tải lên Internet, tự nhiên lại là dẫn lên một phen oanh động, lập tức liền đưa tới vô số chú ý, những điều này là chuyện của hôm sau, tạm thời không đề cập tới.
Phạm Tình giờ khắc này cũng thành tiểu mê muội Hàn Phỉ, nàng giống như nhận thức lại về Hàn Phỉ vậy, dường như là bất luận cái gì cũng không làm khó được nàng, ngay cả đối phương đưa ra yêu cầu cực kỳ xảo quyệt, thậm chí là cố tình làm khó, Hàn Phỉ cũng có thể ứng đối tự nhiên, Phạm Tình thậm chí có một loại ảo giác rằng Hàn Phỉ không gì là không làm được, người này, dường như hoàn mỹ. Lập tức, hình tượng Hàn Phỉ trong lòng Phạm Tình trở nên cao đến cực kỳ, hoàn toàn bỏ qua trước đây còn nói thần tinh nàng có vấn đề. Đây là gặp Quỷ đi! Người lợi hại như vậy mà tinh thần có vấn đề, thì nàng sợ là bị bệnh tâm thần a!
Bên kia náo nhiệt cực kỳ, còn bên này Phạm giáo sư vừa thả tư liệu trong tay xuống, đầy mặt khiếp sợ, ngay cả hai tay cũng run lên cầm cập, hắn tự mình lẩm bẩm.
"Thì ra là thế này.. Thì ra là thế này a! Không trách được trong hậu thế chỉ còn dư lại truyền thuyết! Thời đại thần nữ thật sự tồn tại! Haha haha, sẽ không có người nào có thể phủ nhận nghiên cứu của ta nữa! Haha!"
Phạm giáo sư cười hoa tay múa chân, giống như người ngu ngốc, lập tức muốn tìm cái gì đó, nói: "Không được! Ta muốn đem tin tức này nói cho Tiểu Phỉ! Nàng khẳng định cũng rất cao hứng! Tiểu Phỉ chờ mong việc liên quan đến thời đại thần nữ như vậy, nhất định cũng sẽ rất hài lòng!"
Nói rồi, Phạm giáo sư liền đi ra khỏi văn phòng tìm kiếm Hàn Phỉ, không ngoài ý muốn nhìn thấy cháu gái của mình, liền bước nhanh về phía trước, nói: "Tiểu Tình, ngươi có nhìn thấy Tiểu Phỉ không?"
Phạm Tình ngơ ngác chỉ chỉ Hàn Phỉ bên trong đám người, nói: "Ông nội, Hàn Phỉ thật lợi hại a! Nàng cái gì cũng đều biết! Quá tuyệt! Ta muốn đánh call cho nàng!"
Phạm giáo sư căn bản không biết cái gì gọi là đánh call, hắn chỉ là nghe thấy Hàn Phỉ ở bên trong liền muốn chen vào túm nàng ra ngoài, nhưng Phạm Tình kích động nắm lấy tay ông nội, ngữ khí hưng phấn nói: "Nhìn đi! Ông nội! Chính là cái kia! Đó chính là tác phẩm Hàn Phỉ vừa viết, người xem một chút, có phải rất tuyệt không?"
Phạm giáo sư liền theo đó nhìn sang, đã nhìn thấy một tờ giấy viết bốn chữ 'Phồn vinh thịnh thế', phiêu dật nhìn rất đẹp. Nhưng càng nhìn, trong đầu Phạm giáo sư đột nhiên xuất hiện một tấm hình, hắn hoàn toàn biến sắc, ngay cả bước chân cũng lảo đảo, dọa cho Phạm Tình phát sợ.
"Làm sao vậy ông nội? Người không sao chứ?"
Phạm giáo sư hít sâu vào một hơi, sắc mặt ngưng trọng, tách mọi người ra, trực tiếp kéo Hàn Phỉ vẫn còn đang giả cười về phía văn phòng. Hàn Phỉ kinh ngạc một hồi, nhưng thấy người đến là Phạm giáo sư nên cũng không chống cự mà đi theo, để lại đoàn người đang náo động ở phía sau.
Lúc Phạm giáo sư đem cửa đóng lại, sắc mặt hắn trầm trọng nói: "Ngồi xuống trước đi, đợi ta lấy vài thứ tới."
Hàn Phỉ choáng váng, không hiểu sắc mặt Phạm giáo sư làm sao đột nhiên trầm trọng như vậy. Phạm giáo sư trực tiếp đem công cụ viết thư ở bên ngoài về, phóng tới trước mặt Hàn Phỉ, nói: "Tới, ngươi tới viết, viết theo yêu cầu của ta."
Tuy nhiên không hiểu tại sao, nhưng Hàn Phỉ vẫn ngoan ngoãn nghe lời chấp bút viết, đến khi viết xong, Phạm giáo sư đờ ra rất lâ nhìn chằm chằm chữ viết của nàng. Hàn Phỉ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì nàng cảm thấy những gì vừa viết rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã thấy qua nơi nào.
"Giống.. Thật sự là quá giống.. Không sai chút nào a! Thật sự là không sai chút nào!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT