Hàn Phỉ không nhịn được lên tiếng kinh hô: "Tần Triệt!"
Người kia là Tần Triệt, sao Tần Triệt có thể xuất hiện trong cảnh tượng này chứ! Nhưng Tần Triệt này cũng mơ hồ có chút không giống, không phải là Tần Triệt nàng quen thuộc, trên người Tần Triệt này mặc một bộ quần áo thanh bạch, mái tóc đen nhánh dùng một sợi dây lụa màu trắng cột lên, trên mặt cũng không có đồ đằng đỏ như máu kia, ngũ quan có vẻ càng thêm anh tuấn, cũng càng khiến cho người ta không thể dời nổi tầm mắt, nhất là vẻ ôn nhu trong đôi mắt kia. Căn bản không cần nói ra khỏi miệng, cũng có thể cảm nhận được tình cảm triền miên giữa hai người.
Hàn Phỉ có chút gian nan dời mắt đi, đây không phải nàng và Tần Triệt, chí ít, hiện tại nàng và Tần Triệt căn bản không có sự ôn nhu tình cảm như thế.
Hàn Phỉ nhìn thấy nữ nhân đứng dậy, cười nói: "Chàng cùng Tiểu Bạch đã giải quyết tốt chưa?"
Hàn Phỉ lần thứ hai trợn to mắt, Tiểu Bạch? Là Bách Lý Mân Tu mà nàng biết sao? Không, sẽ không, không thể có chuyện ly kỳ như vậy! Lúc Hàn Phỉ đang thất kinh, nam nhân và nữ nhân đã rời khỏi gian phòng này, Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo, nàng quá muốn biết rõ những người này đến cùng là ai, tại sao giống hệt nàng và Tần Triệt như vậy.
Chạy chạy, Hàn Phỉ không nhìn thấy thân ảnh hai người kia nữa, mà hình ảnh cũng chuyển đổi, nàng đứng ở trong một cái đại điện, mà toàn bộ đại điện rộng rãi bá khí, khắp nơi được trang trí tinh xảo, có rất nhiều người đứng vững, sắp xếp chỉnh tề, càng thú vị là những người này phân biệt rõ ràng, màu sắc y phục khác nhau, nhìn qua giống như là màu sắc cầu vồng rực rỡ vậy, nhìn qua rất dễ nhìn.
"Nghe ta mới phải! An toàn của bệ hạ mới là quan trọng nhất!"
"Có thần vệ đại nhân ở đây, chúng ta hoàn toàn có thể yên tâm an toàn của bệ hạ! Hiện nay việc cần làm là bình định thiên hạ!"
"Nhưng Ma Vật càn rỡ như thế, thực lực ngày càng mở rộng, vạn nhất không thể ngăn lại, e là sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
"Sợ cái gì, đến lúc đó trực tiếp đem đại quân áp cảnh san bằng hắn là tốt rồi! Bất kể hắn là ma vật gì, cũng chẳng đáng sợ!"
"Mãng phu!"
"Ngươi nói cái gì, ta nhịn ngươi từ lâu rồi nhé!"
"Mãng phu chính là mãng phu!"
"Tất cả yên lặng cho ta!"
Trong lúc nhất thời, tất cả im lặng. Hàn Phỉ cũng không nhịn được nhìn về bốn thân ảnh trên đài cao, vừa nhìn, Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như phân biệt ra được, hai người trong số đó chính là Trì Tư cùng Tinh Uyên! Dáng vẻ của họ so với nhận thức của Hàn Phỉ giống nhau như đúc, ngay cả khí thế quanh người cũng đều giống nhau.
Người quát lên là Tinh Uyên, hắn hơi không kiên nhẫn tiếp tục nói: "Ồn ào trước mặt bệ hạ, tính là gì?"
Mọi người trong chín đội ngũ phía dưới bị giáo huấn lập tức như hài tử cúi đầu không nói lời nào.
Trì Tư quay đầu nhìn về phía người đang lười biếng ngồi trên vương tọa, nói: "Bệ hạ, ý ngài như thế nào?"
Hàn Phỉ nhìn thấy bản thân ngồi trên vương tọa, ăn mặc một thân hồng trang, giống như vô cùng mệt mọi, đang tựa ở trên tay vịn, nhắm hai mắt nghỉ ngơi, sau khi bị gọi một tiếng mới hé mắt, ngáp một cái, nói: "Các ngươi vừa nói cái gì?"
Trì Tư có chút lo lắng nói: "Bệ hạ, gần đây thân thể ngài dường như rất kém, có cần nghỉ ngơi một chút không ạ? Những chuyện này chúng ta có thể giải quyết."
Người trên vương tọa lắc đầu một cái, đứng lên, nói: "Ta tự mình đi thôi, cứ như vậy đi, giải tán đi. Thủ lĩnh lưu lại."
Rất nhanh, chín con đội ngũ chỉ có người dẫn đầu lưu lại, những người còn lại nối đuôi nhau mà rời khỏi đại điện. Nữ nhân áo đỏ trên vương tọa lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: "Đã thông kê thương vong của chín quân chưa?"
Chín người nói: "Đã thống kê xong, công tác trợ cấp phía sau cũng đã hoàn thành."
Nữ nhân gật đầu, nói: "Nhớ kĩa, binh lính chết trên chiến trường nhất định phải hậu táng, hiện tại là lúc đình chiến, công tác chiêu tân cũng phải gấp rút tiến hành, huấn luyện dựa theo phương thức vốn có."
"Vâng, bệ hạ."
Nữ nhân lại nói: "Côn Bằng."
Trì Tư tiến lên một bước, nói: "Có thuộc hạ!"
"Ngươi cùng Thanh Nguyên đi phương Bắc một chuyến, thay ta đưa một vật."
Hai người kinh ngạc, Trì Tư lại nói: "Bệ hạ, phương Bắc là nơi Cực Hàn, còn có người ở sao?"
Nữ nhân lộ ra một nụ cười ý vị sâu dài, nói: "Tất nhiên là có. Hơn nữa, còn rất trọng yếu, có thể thay đổi toàn bộ chiến cục."
Trì Tư ngừng lại, cúi đầu nói: "Vậy một mình ta đi là được rồi."
Trong giọng nói tựa hồ còn mang theo một vẻ ghét bỏ.
Tinh Uyên cười nói: "Ngươi cứ chống cự đi cùng ta như vậy sao?"
Ngữ khí Trì Tư băng lãnh nói: "Chuyện này một mình ta có thể làm được, không cần ngươi tới hỗ trợ."
Tinh Uyên bất đắc dĩ.
Ngược lại là nữ nhân áo đỏ cường điệu nói: "Không được, phương Bắc không yên tĩnh, ngươi đi một mình ta không yên lòng, Côn Bằng, nếu ngươi không nguyện ý đi cùng Thanh Nguyên, vậy ta có thể để Vân Hỏa hoặc là Hàn Linh đi cùng ngươi."
Hàn Phỉ đang nhìn chăm chú cũng bị chấn động mạnh mẽ, bởi vì nàng nhìn thấy người bị Trì Tư chắn phía trước vừa đứng ra, đó là.. Bách Lý Mân Tu! Thật sự là Tiểu Bạch! Chuyện này.. Đến cùng là tràng cảnh gì đây? Nàng là nữ nhân áo đỏ, Tần Triệt là Hàn Linh, Tiểu Bạch là Vân Hỏa, Trì Tư là Côn Bằng, mà Tinh Uyên là Thanh Nguyên, tên của bốn người lại là tên của bốn quốc gia hiện tại, mà bọn họ, lại phân biệt trở thành bốn nước, mơ hồ, tất cả những thứ này đều giống như một tấm lưới, đan xen vào với nhau.
Trì Tư liếc nhìn Hàn Linh cùng Vân Hỏa, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn chọn Thanh Nguyên, cứng ngắc nói: "Thuộc hạ sẽ nhanh chóng giải quyết xong rồi trở về."
Nói rồi, cũng mặc kệ Thanh Nguyên bị lôi kéo lảo đảo, trực tiếp đem người tời đi. Thanh Nguyên vừa bất đắc dĩ, lại cam nguyện đi theo. Nữ nhân áo đỏ lưu lại cười cười, giống như trêu chọc nói: "Thanh Nguyên cùng Côn Bằng cũng càng ngày càng hợp phách."
Cảm thán xong câu này, nữ nhân áo đỏ phất tay một cái, cho tướng lĩnh chín quân lui xuống, xoay người, nói: "Không cần đi cùng ta, ta có chút chuyện cần tự mình xử lý."
Nói xong, thân ảnh nàng biến mất. Toàn bộ đại điện chỉ còn dư lại hai người đàn ông, là hai người Hàn Phỉ vừa quen thuộc vừa xa lạ, là Tần Triệt cùng Tiểu Bạch, cũng được nơi này gọi là Hàn Linh cùng Vân Hỏa.
"Nhớ kĩ, bảo vệ bệ hạ thật tốt."
Người nói ra câu này đánh vỡ trầm mặc, là Tiểu Bạch. Nhưng Hàn Phỉ lại nghe ra trong lời nói kia mang theo một tia không cam lòng.
Hàn Linh giương mắt, nói: "Không cần ngươi nói, ta đều biết rõ."
Hàn Phỉ nhìn thấy bàn tay đang rũ xuống của Tiểu Bạch siết chặt thành đấm, nói: "Linh, nếu như bệ hạ hối hận, ta sẽ không buông tay."
Ngữ khí Hàn Linh cứng ngắc, nói: "Không có cơ hội đó đâu."
Nói xong, Hàn Linh xoay người, góc áo tung bay mang theo ý vị quyết tuyệt, phía sau Vân Hỏa cuối cùng không nhịn được nói: "Ta chẳng qua là chậm một bước! Vẻn vẹn chỉ là một bước!"
Bước chân Hàn Linh dừng lại một chút, sau đó liền đi.
"Nếu như người đầu tiên nhìn thấy bệ hạ là ta, vậy thì tất cả mọi thứ này đã khác!"
Lúc Hàn Linh sắp rời đi, lưu lại một câu: "Bỏ qua, chính là bỏ qua."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT