Lúc Đại Tráng bị vứt trên mặt đất lần thứ mười lăm, thân hình khổng lồ của hắn chỉ cò thể khẽ động đật, ngay cả đứng lên cũng không làm được. Đại Tráng chỉ muốn khóc, càng muốn đâm thọc Vương gia, nữ nhân của ngài thật quá dã man..

Hàn Phỉ thở một hơi, mồ hôi làm ướt tóc trên trán, nhưng không chút nào tổn hại thiên sinh lệ chất của nàng.

"Đứng lên a! Trở lại!" Hàn Phỉ nói.

Người nằm trên mặt đất nỗ lực muốn chống đỡ, nhưng thân thể hắn quá đau, Hàn Phỉ hầu như đều đánh vào chỗ gân cốt yếu đuối nhất của hắn, đừng nói là đau, còn đánh cho hắn đến nỗi không còn tính khí!

Đám người chung quanh lúc vừa mới bắt đầu kêu gào khiêu khích, lúc này biến thành yên lặng như tờ, hầu như mỗi người cũng đều nhìn thấy Đại Tráng lần lượt bị đánh bại ném ra ngoài như thế nào, dáng dấp vô cùng thê thảm kia thật sự là không nỡ nhìn a. Ròng rã quẳng mười lăm lần a! Mười lăm lần! Lần thứ nhất bị quăng ra ngoài, bọn họ còn có thể an ủi mình rằng khí lực của Hàn cô nương thật lớn, Đại Tráng cũng quá khinh địch. Lần thứ hai bị quăng ra ngoài, còn có thể an ủi bản thân đây là bất ngờ, còn cười nhạo Đại Tráng không cần lưu thủ. Đợi đến lần thứ ba, lần thứ bốn, lần thứ năm.. Dần dần, không có người nói chuyện, đều trầm mặc nhìn. Ở lần thứ mười, bọn họ cũng đã có chút không đành lòng nhìn thẳng. Quá thảm, thật sự là quá thảm! Bọn họ căn bản là không nhìn thấy rõ ràng Hàn cô nương làm sao làm được, Đại Tráng liền bay ra. Cứ thế đánh thêm mấy lần, có thể chống đỡ lâu như vậy cũng có thể thấy được tố chất thân thể Đại Tráng thật tốt, đổi thành người khác e là giờ khắc này đã sớm ngất đi, nhưng hắn cứ thế mà chống đỡ, đây là một binh lính đáng được tôn kính, ngay cả Hàn Phỉ cũng cảm thấy như vậy.

Thấy người binh sĩ này cuối cùng cũng không đứng lên nổi, Hàn Phỉ mới thu tay lại, nàng trầm mặc thở dốc một hồi, sau đó đi tới, đứng ở trước mặt Đại Tráng, tất cả mọi người cho rằng Hàn Phỉ muốn trắng trợn không kiêng dè cười nhạo hắn, dù sao, dưới tình huống bọn họ tự tin tràn đầy lại thua một chuyến hồ đồ như vậy, trình độ của bọn họ ngay cả một người phụ nữ cũng đánh không lại, còn dám tự xưng là tinh binh sao? Hàn cô nương cười nhạo bọn họ cũng là bình thường, cũng không phải Đại Tráng quá yếu, mà là Hàn cô nương ngoài ý muốn quá mạnh mẽ.

Bọn họ đều đang đợi Hàn cô nương chế giễu không chút lưu tình, ngay cả Đại Tráng ý thức mơ hồ cũng đang chờ, hắn đã làm tốt chuẩn bị, tài nghệ không bằng người, hắn đáng phải chịu đựng khuất nhục như vậy! Nhưng ngoài ý muốn, Hàn Phỉ chỉ đưa tay ra.

"Đứng lên nào."

Đại Tráng sửng sốt, ngơ ngác duỗi tay ra. Mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ làm như vậy.

Hàn Phỉ cau mày, nói: "Một binh lính ưu tú không nên nằm trên mặt đất, ngươi chỉ là thua về võ lực, ngươi không có vinh diệu."

Mọi người ngẩn ra, sắc mặt phức tạp. Thậm chí còn có chút hổ thẹn. Bọn họ.. Dùng suy nghĩ xấu nhất để áp đặt cho Hàn cô nương, cũng không nghĩ đến, Hàn cô nương lại chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ nào xem thường bọn họ, là họ sai.

Đại Tráng nỗ lực đưa tay ra, nắm lấy tay Hàn Phỉ, Hàn Phỉ dùng lực, kéo hắn dậy.

Đại Tráng còn chưa đứng ổn, lập tức có hai binh lính tiến lên đỡ lấy hắn, nói: "Huynh đệ, khổ cực rồi."

Đại Tráng lộ ra một nụ cười hết sức khó coi, mặt mũi sưng húp, nhưng ánh mắt hắn lại hết sức thanh minh nhìn Hàn Phỉ, nói: "Là ta thua, ta thua tâm phục khẩu phục."

Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười đẹp đẽ, nói: "Được, ta tiếp nhận lời chịu thua của ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ bại bởi lực chiến đấu của ta, ngươi thân là binh lính, cốt khí cùng vinh diệu không được phép bại, nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ!"



Hàn Phỉ dò xét một vòng, nhìn từng người ở nơi này, đột nhiên trầm giọng, nói: "Ta biết rõ các ngươi đều muốn đi chiến trường, đều muốn theo Vương gia anh dũng gϊếŧ địch, đều muốn kiến công lập nghiệp, muốn thể hiện giá trị lớn nhất của bản thân, nhưng các ngươi quên mất một điều rất quan trọng! Các ngươi quên mất lí do Vương gia lưu các ngươi ở lại!"

Mọi người hoang mang.

Hàn Phỉ lộ ra vẻ trêu đùa, nói: "Tại sao các ngươi thực sự cho rằng Vương gia lưu các ngươi ở lại chỉ là vì bảo vệ ta?"

Cácc binh lính: Chẳng lẽ không đúng sao?

Khóe miệng Hàn Phỉ có rút, nàng không nghĩ tới những người này ngây ngốc dễ lừa gạt như vậy, được rồi, cũng là nàng nói quá nghiêm túc a.

Hàn Phỉ ho khan một hồi, nói: "Các ngươi quên nơi này là nơi nào sao?"

Không ai trả lời, chỉ có Đại Tráng do dự nói một câu: "Nơi đóng quân."

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đúng, nơi đóng quân, nơi này là nơi đóng quân cuối cùng, trước cách tiền tuyến không xa, sau cũng rất gần thành trấn, nơi này chính là địa phương quan trọng nhất, một khi nơi này xảy ra vấn đề, bị công phá, vậy thành trấn phía sau, bách tính sống trong đó sẽ như thế nào, các ngươi đã nghĩ đến chưa?"

Mọi người lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, bắt đầu rơi vào trầm tư, bọn họ luôn quên mất vấn đề này.

Hàn Phỉ hết sức hài lòng với biểu hiện của bọn họ, nói tiếp: "Các ngươi quá để ý đến tiền tuyến, nhưng lại quên mất, chiến trường cũng không chỉ có tiền tuyến mà thôi, nơi này cũng là chiến trường của các ngươi, mỗi một tấc đất nơi này đều cần các ngươi thủ hộ, nhớ kỹ, chức trách của binh lính chính là bảo vệ lãnh địa, bảo vệ người dân của mình, không phải chỉ có xông pha chiến đấu mới là bảo hộ!"

Lời nói của Hàn Phỉ, vang lên mạnh mẽ, hầu như truyền vào trong tai của mỗi người.

"Các ngươi là tinh binh, các ngươi là tinh binh Vương gia cố ý lưu lại, chuyện này có nghĩa là Vương gia giao cho các ngươi một trọng trách nặng nề, phải hoàn thành trọng trách này, chỉ có hoàn thành, sứ mệnh của các ngươi mới được thực hiện, nói cho ta biết, các ngươi bởi vì không có Vương gia chỉ huy liền thành yếu binh đúng không?"

"Không phải!"

"Lớn tiếng một chút!"

"Không phải!"

"Ta không nghe thấy!"



Nhất thời, một tiếng gào điếc tai nhức óc vang lên.

"Không phải!"

Hàn Phỉ thỏa mãn: "Rất tốt, như vậy ta muốn bày bố trận, các ngươi có thể hoàn thành không?"

"Có thể!"

Hàn Phỉ nhìn biểu hiện của mọi người vô cùng nghiêm túc, ngoan ngoãn, nỗ lực đè xuống sự mỏi mệt.

Đào Bảo ở trong đầu lo lắng hỏi: "Kí chủ, ngươi có khỏe không? Nước trợ lực này có tác dụng phụ rất mạnh a, ngươi có chịu được không?"

Hàn Phỉ cắn răng: "Không được cũng phải được!"

Sau đó, Hàn Phỉ liều mạng dùng khí lực cuối cùng của mình, nói: "Thượng cung tiễn!"

Lập tức có người đưa cung tiễn tới, Hàn Phỉ nắm lấy cung, đốt cháy đầu mũi tên, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người kéo cung, mà mục tiêu của nàng, là nhắm thẳng vào phong hỏa đài trên tường thành.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Hàn Phỉ điên rồi. Khoảng cách xa như vậy căn bản là không thể bắn trúng! Huống chi lúc này bão cát lớn như vậy, tầm mắt sẽ xuất hiện sai lệch! Ngay cả cung tiễn thủ ưu tú nhất cũng đều không thể khẳng định có thể làm được! Nhưng Hàn Phỉ cứ như vậy kéo cung, biểu hiện chăm chú giống như đang nói cho mọi người biết, nàng có thể.

Lúc mũi tên rời cung, tất cả mọi người đều ngừng thở.

"Hống!"

Phong Hỏa đài bốc cháy, hỏa diễm thiêu đốt.

Hàn Phỉ nâng lên cung, hô to: "Thần hộ quân ta!"

Tùy theo mà đến, chính là tiếng gào thét vang dậy đất trời. "

Thần hộ quân ta! Thần hộ quân ta! Thần hộ quân ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play