Lúc Hàn Phỉ cảm nhận được bầu không khí chậm rãi từ ấm áp quá độ đến ám muội, nàng rốt cục ý thức được vẻ không đúng, hiện tại cũng không phải là lúc nói cái gì mà "Ta đã trở về" đâu! Hỗn đản! Nàng bây giờ chỉ mặc mỗi cái yếm thôi đấy!
Hàn Phỉ sợ đến giật mình một cái, vội vã giãy khỏi tay Tần Triệt, giống như cá trạch trơn tuồn tuột, lập tức liền tránh thoát, lập tức liều mạng bơi về phía bờ đặt y phục, muốn cầm quần áo mặc vào. Nhưng còn không chờ Hàn Phỉ đến nơi, bên tai lại vang lên tiếng nước chảy, Tần Triệt trực tiếp từ trong nước chui ra, thẳng tắp đứng ở nơi đó, ngăn cản hành động của Hàn Phỉ.
Lúc Hàn Phỉ muốn nói gì đó, lại phát hiện ánh mắt Tần Triệt có chút quái dị. Lúc hồng, lúc đen, luân phiên thay đổi, có vẻ vô cùng quỷ dị. Từng giọt nước từ trên gương mặt tuấn mỹ tái nhợt của hắn trượt xuống, ngũ quan thâm thúy phảng phất nhiễm phải một tia hấp dẫn quỷ mị. Đồ đằng đỏ như máu nơi thái dương đang phát tỏa nhiệt, đặc biệt nổi bật trong màn đêm. Hàn Phỉ nhìn đến ngây người, giống như cả linh hồn đã bị rơi vào trong mắt quỷ dị kia.
Tần Triệt hé miệng, thanh âm trầm khàn truyền đến: "Mập mạp, ngươi muốn đi nơi nào?"
Trong lòng Hàn Phỉ càng thêm bất an, Tần Triệt trước mặt quá mức nguy hiểm, mà nàng bởi vì không mặc y phục mà tay chân có chút gò bó, khí thế trước mặt hắn cũng bị yếu xuống.
Hàn Phỉ nuốt nước miếng, nỗ lực tỉnh táo lại, nói: "Không phải ta muốn đi đâu, ta chỉ muốn mặc quần áo vào thôi, Tần Triệt, ngươi tránh ra đi đã."
Tần Triệt không nghe theo lời nàng tránh ra, mà là đến gần hơn một bước, mang theo tiếng nước ào ào, mang theo cảm giác bất an khiến lông tóc Hàn Phỉ đều dựng ngược cả lên.
"Tần Triệt! Dừng lại! Đừng tới gần!" Hàn Phỉ hô to.
"Mập mạp, ngươi muốn đi nơi nào?"
"Ta không đi! Chỉ là đi mặc y phục!"
"Ngươi lại muốn đi sao?"
"Ta không đi!"
"Ngươi lại muốn rời đi sao?"
"Tần Triệt! Ngươi hãy chú ý nghe ta nói! Ta không đi! Ngươi nghe thấy không hả?"
Âm điệu của Hàn Phỉ không tự chủ được mà cất cao, khí tức cũng có chút không vững vàng, bởi vì tâm tình chập chờn quá lớn, trên mặt nàng còn đỏ ửng, ở dưới bóng đêm càng thêm mê người. Hàn Phỉ lại không biết, giờ khắc này bản thân đến cùng có bao nhiêu mê người. Tựa hồ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sau khi mình trở nên khuynh quốc khuynh thành, cử động gì đều thành một loại hấp dẫn chí mạng.
Hai mắt Tần Triệt càng thêm sâu thẳm, hắn duỗi đầu lưỡi ra, liếm liếm môi dưới, nói: "Mập mạp, ta luôn một mực chờ ngươi."
Hàn Phỉ sững sờ, tuy không biết Tần Triệt vì sao đột nhiên nói như vậy, nhưng nàng cũng không muốn nói tiếp, nàng chỉ muốn mặc y phục vào, ngâm lâu trong nước sông băng lãnh làm thân nhiệt của nàng cũng giảm xuống, lạnh đến mức có chút phát run, ngay cả đôi môi đỏ sẫm cũng bị cóng đến nhợt nhạt. Hàn Phỉ trực tiếp đổi một phương hướng khác, bơi tới bên bờ, sau khi lên bờ vừa muốn mặc y phục vào, lại không kịp đề phòng, phía sau lập tức truyền đến một lực đạo cực lớn, trực tiếp ấn nàng tựa vào một khối đá lớn bằng phẳng, mà y phục của nàng vẫn còn đang lộn xộn dưới thân thể. Hàn Phỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Triệt, giờ khắc này, hai tay nàng bị hắn trực tiếp dùng một tay giữ chặt trên đỉnh đầu, mà Tần Triệt, lại càng là trực tiếp bao trùm trên người nàng. Tư thế này khiến Hàn Phỉ hoàn toàn bị khống chế, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng thuộc về hắn cuồng bạo mà trực tiếp xông vào mũi, xâm nhập vào tận linh hồn của Hàn Phỉ, ý thức của nàng lập tức hoảng hốt.
Từng hình ảnh rất lâu trước đây chợt lướt nhanh trong đầu nàng, nhanh đến mức nàng không kịp nhìn thấy rõ chúng đã trôi qua. Tựa hồ, trước đây thật lâu, bọn họ đã từng tới gần nhau như vậy. Đến cùng là lúc nào? Rất quen thuộc.. Lúc ý thức của Hàn Phỉ chậm rãi trở về, đã nhìn thấy Tần Triệt ghé sát mặt xuống, nhẹ nhàng cọ sát lên cần cổ trắng nõn của nàng, cảm giác ngột ngạt như bị dã thú đè nén trực tiếp xông tới. Ánh mắt Hàn Phỉ có chút mơ hồ, nàng mạnh mẽ cắn đầu lưỡi một cái, đau nhức làm nàng tỉnh táo hơn một chút, lúc nàng định giãy thoát khỏi hai cánh tay hắn, Tần Triệt trực tiếp dùng ngón tay điểm lên người nàng hai lần, một chút khí lực Hàn Phỉ thật vất vả tích trữ được lập tức đã bị tản mất, mà thân thể lại càng mềm đến lợi hại, ngay cả động đậy cũng căn bản không thể làm được.
"Ngươi.."
Hàn Phỉ chưa hề nghĩ tới, có một ngày Tần Triệt sẽ đối xử với nàng như vậy. Điểm huyệt nàng, đặt ở dưới thân, mà vầng trăng cong cong trên đỉnh đầu vẫn đang treo cao, bốn phía truyền đến tiếng cây cối xào xạc, bất cứ lúc nào cũng có thể có người xông vào nhìn thấy tình cảnh này, từng sợi dây thần kinh xấu hổ đều đang không ngừng giày vò Hàn Phỉ.
"Tần Triệt.. Buông tay.."
Hàn Phỉ thở dốc từng hồi, mất rất nhiều khí lực mới miễn cưỡng nói được vài từ, giờ khắc này, ánh mắt của nàng cũng phát hồng, sắc mặt lại càng hồng đến lợi hại, cả người giống như nước xuân mềm mại nằm dưới thân Tần Triệt.
"Mập mạp, nàng là của ta."
Tần Triệt từng chữ từng chữ nói ra khỏi miệng, trong đôi mắt tràn ngập hình ảnh Hàn Phỉ sắc mặt ửng hồng. Cảm giác phẫn nộ trong lòng Hàn Phỉ sắp bạo phát, nhưng huyệt vị của nàng bị điểm, thực lực của nàng có to lớn hơn nữa cũng hoàn toàn không thể phát huy ra được, chỉ vì nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Tần Triệt sẽ đối xử với nàng như thế. Chung quy, nàng vẫn quá mức yên tâm với hắn, không chút phòng bị, mà Tần Triệt bây giờ, không còn là Tần Vương nàng từng biết nữa rồi.
"Thả ta ra.. Đừng làm cho ta.. hận ngươi.."
Hàn Phỉ vô cùng sợ hãi. Lại càng căm hận. Căm hận bản thân không có chút phòng bị nào, căm hận bản thân giờ khắc này không thể ra sức. Mà Tần Triệt, đã ghé sát xuống, hắn hôn nàng, lại một lần nữa, hôn nàng, Nhưng, nụ hôn này không còn đem đến cho Hàn Phỉ một loại cảm giác ấm lòng cùng bất ngờ, mà là phẫn nộ.
Tần Triệt cũng không quá quyến luyến môi nàng, mà chậm rãi dời xuống, rơi xuống cần cổ trắng nõn của nàng, lúc đang muốn đi xuống thêm nữa.. Tần Triệt cảm nhận được trên gò má rét lạnh của mình có một dịch thể ấm áp. Hắn sững sờ. Lập tức đứng dậy, lùi lại một chút để nhìn nàng. Phát hiện.. Hàn Phỉ đang khóc. Từng giọt nước mắt theo gò má tinh xảo rơi xuống. Đôi mắt to linh động kia giờ khắc này toàn là nước mắt, làm cho người ta thương tiếc.
"A.."
Hàn Phỉ cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén không cho tiếng khóc tràn ra, nếu không lòng tự tôn cuối cùng của nàng sẽ bị phá nát. Nhưng, bộ dáng này của Hàn Phỉ, vô thanh thắng hữu thanh, nhất là có thể kích lên du͙ƈ vọиɠ của người khác. Tần Triệt lại không động đậy, hắn trầm mặc nhìn Hàn Phỉ dưới thân đang thút thít.
Hàn Phỉ mạnh mẽ quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy hắn, nhưng cằm nàng lại bị nắm lấy, ép buộc nàng quay trở về, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Lúc hai mắt đối diện, trong mắt nàng còn mang theo hận ý. Mà mắt hắn, mang theo ham muốn, mang theo chấp niệm. Toàn bộ tâm tư của Tần Triệt bây giờ chỉ còn một câu nói.
"Mập mạp khóc.. Mập mạp chưa bao giờ khóc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT