Trong hoang mạc, dựng đầy lều vải màu trắng, nơi này tập kết rất nhiều quân đội trú đóng, từ quân kỳ được dựng cao cao kia, có một chữ 'Tần' như ẩn như hiện, theo cuồng phong bay phần phật. Nơi này, là chỗ đóng quân của đội quân chiến thần Tần Triệt người nghe tiếng đã sợ mất mật. Mỗi một người lính đều đang nghiêm chỉnh huấn luyện, động tác không có chút nào dây dưa dài dòng, hiển nhiên là trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt, binh lính như vậy một khi tụ tập lại, chỉ bằng trận khí thế kia cũng có thể dễ dàng doạ lui không ít địch nhân, càng không nói đến chữ 'Tần' trên quân kỳ kia.

Từ khi chiến thần Tần Vương đột nhiên xuất hiện tới nay, liền chịu đủ sự chú mục ở khắp mọi nơi, nhất là Minh Quốc, đã có không ít người coi binh sĩ của Tần Vương thành đối thủ khó dây dưa nhất, chỉ vì đội quân Tần gia này tham gia 24 chiến dịch, thì cả 24 trận toàn thắng. Trong đó, khiến người ta chú mục nhất chính là trận chiến đánh thắng Hô Duyên Đình, có thể nói là nhất chiến thành danh. Đối với cái này, danh hào chiến thần càng truyền càng vang, thậm chí còn có chút vô cùng kỳ diệu, nhất là vị Tần Vương luôn lãnh binh gϊếŧ giặc kia, một tướng lãnh vĩnh viễn mang theo một cái mặt nạ màu bạc, cả người đẫm máu, đánh đâu thắng đó. Hầu như mỗi một trận chiến, Tần Vương đều hung mãnh nhất, địch nhân chết dưới tay hắn đều nhiều vô số kể, hắn giống như một tên đao phủ, chưa bao giờ thủ hạ lưu tình.

Hiện tại, đội quân làm người nghe tiếng đã sợ mất mật này thần không biết quỷ không hay tụ tập ở biên cảnh của Hàn Linh cùng Vân Hỏa. Trong trướng bồng chủ tướng, hỏa quang tùy ý, đó là lều vải chủ soái, cũng có nghĩa chiến thần Tần Vương đang ở chỗ đó. Giờ khắc này, một bóng người xinh đẹp đi qua, hướng về chướng bồng đó đi đến, nghênh đón vô số ánh mắt của binh lính xung quanh, ánh mắt kia có xem thường, có hâm mộ, có không cam tâm, cũng có đố kỵ. Nhưng nữ tử không chút nào bị lay động, cằm hơi nâng lên, giống như một con khổng tước kiêu ngạo đi tới.

Sau khi nàng tiền vào chướng bồng, các binh sĩ đang huấn luyện cũng không nhịn được bắt đầu đàm luận.

"Nữ nhân kia chính là người Vương gia muốn kết hôn sao? Xem ra cũng không ra hồn a!"

"Xuỵt xuỵt -- tin tức này ngươi từ nơi nào nghe được thế?"

"Bên ngoài đều lan truyền như thế, ta cũng là từ bên ngoài nghe được, chẳng lẽ không phải thật sao?"

"Làm sao có khả năng là thật, ngươi xem Vương gia có ý đó sao?"

"Nói không chừng a, ngươi xem Vương gia chỉ cho nàng đến gần người hầu hạ, nói không chừng, là lâu ngày sinh tình a!"

"Phi, khó nhất chính là như vậy! Nếu thật sự có tình cảm, vậy năm năm qua là làm gì đây? Vương gia nếu muốn kết hôn, làm sao sẽ còn chưa cho nàng ta một danh phận chứ? Cái này nói rõ nàng ta chỉ là một công cụ làm ấm giường thôi!"

"Ngươi nói cũng có đạo lý, thân phận cùng địa vị của Vương gia bây giờ làm sao có thể để nữ nhân bình thường tới gần? Chẳng qua cũng chỉ là một nô tỳ mà thôi."

"Haha, cũng đúng, Vương gia cũng là tướng quân của chúng ta, trận chiến lần trước thật sự là đánh thoải mái cực kỳ! Nhìn dáng vẻ bọn họ tè ra quần lão tử liền hài lòng, đánh trận phải như vậy mới đúng! Điều này cũng nhờ có Vương gia liệu sự như thần! Thế mà đoán được đối phương sẽ bày binh bố trận ra sao!"



"Haha haha, Vương gia là chiến thần chuyển thế a! Chúng ta sẽ không thua!"

Câu chuyện phiếm từ từ biến thành một phái hài hòa, tên tuổi của Tần Vương trong quân đội Tần gia có thể nói là tồn tại giống như tín ngưỡng, nhất là việc Tần Vương chưa từng bại trận chính là vinh diệu to lớn nhất, trong thời gian năm năm này, quân Tần gia tiến hành vô số lần tiếp tế binh lính, mỗi một lần những người kia ở bên ngoài đều là đánh hau sứt đầu mẻ trán cũng muốn đi vào, nhiệm vụ khảo hạch của Tần gia quân cũng càng ngày càng khó, nhưng điều này không làm giảm sự nhiệt tình của dân chúng chút nào. Mỗi một người lính đều vô cùng tự hào vì được làm thủ hạ của chiến thần, ngay cả đi trên đường, cũng đặc biệt ngẩng đầu ưỡn ngực, ngay cả các cô nương muốn thân mật, cũng sẽ bởi vì thân phận của họ mà hào phóng đồng ý, đương nhiên, muốn được như thế thì phải có năng lực vượt qua khảo hạch cái đã.

Điệp Y không phải là không nghe thấy những bình luận sau lưng, nhưng nghe thấy thì có thể làm gì chứ? Trong năm năm này, nàng nghe còn thiếu sao? Thậm chí có những lời còn khó nghe hơn nhiều, nàng cũng không phải là chưa từng nghe qua, mỗi một lần đều chỉ khiến nàng càng thêm khó chịu, mà sự tình cũng không có nửa phần giảm bớt, sau này, Điệp Y đã có thể không để ý tới, nói cho cùng, nàng vẫn chỉ là một tỳ nữ không có thân phận địa vị mà thôi.

Vẻ mặt Điệp Y cô đơn, Tần Triệt vĩnh viễn sẽ không cho nàng một thân phận. Điệp Y nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần, trong tay còn cầm một cái khay, trong khay có một bát thuốc, nước thuốc đen xì tỏa ra một mùi hương cay đắng, đây là thảo dược tổ phụ vừa nấu xong, cũng là thuốc Tần Triệt mỗi ngày nhất định phải uống. Điệp Y nghĩ, nếu như không phải vì tổ phụ, e là Tần Triệt cũng sẽ không giữ lại bọn họ lâu như vậy. Điệp Y tự giễu cười một tiếng, trầm ổn cầm khay đi vào trong trướng bồng, ở nơi đó đặt một cái bàn cát nho nhỏ, nhưng được làm rất công phu, phía trên còn cắm vài lá cờ nhỏ, biểu thị cho vị trí của hai phe. Mà Tần Triệt, đangy đứng nghiêm một bên, trong tay cầm một lá cờ, giống như đang suy nghĩ sâu sắc xem nên để ở chỗ nào là thích hợp, ánh lửa xung quanh hắt lên khiến thân ảnh hắn càng thêm khôi vĩ, cũng tràn ngập cảm giác ngột ngạt. Mặt nạ màu bạc che khuất gương mặt, chỉ có Điệp Y biết rõ gương mặt đó mị hoặc nhân tâm cỡ nào, nhưng Tần Triệt không thích, thậm chí có thể nói là căm ghét, chuyện này từ mỗi một lần hắn tháo mặt nạ xuống đều sẽ đánh nát một chiếc gương là có thể thấy được.

Điệp Y không dám hỏi vì sao hắn lại chán ghét gương mặt mình như thế, mơ hồ cảm thấy, nếu nàng dám hỏi ra lời thì nhất định sẽ bị gϊếŧ chết, bị gϊếŧ không chút lưu tình, trực giác này đặc biệt mãnh liệt, cho nên nghi vấn này nàng vẫn luôn ẩn giấu trong lòng, không có mở miệng. Chỉ là.. tâm tình Điệp Y rất phức tạp. Nàng vốn rất sợ bộ dáng đáng ghét này của Tần Triệt, đây không phải là nhân cách ban đầu mà nàng hi vọng, không phải là một Tần Triệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trải qua năm năm ở chung, Điệp Y đã không nói được là cảm giác gì, nhưng ít ra, nàng không thể quả quyết, không chút do dự mà nói chán ghét Tần Triệt này. Thậm chí.. Còn có chút tình cảm phức tạp mà đặc thù. Điệp Y không dám chăm chú suy nghĩ.

Vì thời gian Điệp Y đờ ra quá lâu, Tần Triệt hơi không kiên nhẫn, ngẩng đầu lên, nói: "Bưng lại đây."

Điệp Y phục hồi tinh thần lại, sắc mặt có chút đỏ bừng, nhưng vẫn vội vàng bưng thuốc đi qua. Tần Triệt vung tay lên, liền một hơi uống hết bát thuốc, một tia chất lỏng màu đen từ khóe miệng lưu lại. Điệp Y vô thức muốn cầm ra khăn lau đi cho hắn, nhưng sau một khắc, nàng bị người mạnh mẽ hất ra.

Tần Triệt cơ hồ là căm ghét nói: "Đừng đụng vào ta."

Điệp Y suýt chút nữa thì ngã chổng vó, nghe thấy bốn chữ này, trong lòng lập tức lạnh đi mấy phần, sắc mặt cũng tái nhợt.

"Ngươi đi xuống đi." Tần Triệt có chút buồn bực ra lệnh.

Điệp Y không ngoan ngoãn lui ra, tâm tình nàng căn bản không thể bình phục, đột nhiên hỏi: "Tần Triệt, ngươi sẽ lấy ta sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play