Tinh Uyên vội vã lấy ra một mặt gương đồng đưa cho Hàn Phỉ. Hàn Phỉ không thể chờ đợi được nữa tiếp nhận, nhắm hai mắt, hít sâu vài hơi, sau đó mở mắt ra, liếc mắt liền thấy trong gương đồng, một gương mặt hồng hào, dung nhan khuynh thành. Nàng kinh ngạc hé miệng, người trong gương cũng hé miệng, Hàn Phỉ dùng một cái tay khác dùng sức xoa bóp mặt mình, xoa đến biến hình, Trì Tư đứng một bên cũng cảm thấy đau thay, có lòng muốn ngăn cản bệ hạ không cần dùng lực như thế.

Hàn Phỉ thật sự cảm thấy mơ hồ, khuôn mặt này nàng không có chút nào xa lạ, đây là dáng vẻ lúc nàng dùng thuốc làm gầy thân thể, nhưng sau khi thực sự biến thành dáng dấp này, nàng cảm giác được có chút không chân thực, trước đây mỗi lần biến thân nàng đều cảm thấy giống như ma thuật vậy, không có cảm giác chân thực một chút nào, nhưng hiện tại..

Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Ngươi có thể đưa tay cho ta một chút không?"

Tinh Uyên nghi hoặc một hồi, nhưng vẫn đưa tay ra, Hàn Phỉ lấy tư thế lấy sét đánh không kịp bưng tai lập tức bấu một khối thịt mềm trên tay hắn.

Tinh Uyên: "Á!"

Vị trí Hàn Phỉ bấm vô cùng tốt, Tinh Uyên đau đến nỗi chảy cả nước mắt. Hắn sống đến lớn như vậy, còn chưa từng bị đối xử như thế bao giờ đâu! Trì Tư suýt chút nữa không nhịn được cười, cảm thán bệ hạ vẫn thích pha trò y như xưa.

Hàn Phỉ nhìn vẻ mặt Tinh Uyên vặn vẹo liền tự mình lẩm bẩm: "Thì ra đây không phải là đang nằm mơ a, ta làm sao lại gầy nhiều như vậy.."

Lúc này Trì Tư đứng ra nói: "Bệ hạ, trong năm năm này ngài đều dựa vào Thiên Sơn Tuyết Liên để duy trì sinh cơ, thêm vào quan tài Thiên Sơn ngàn năm không đổi phong ấn lại thân thể lão hóa, mà Tuyết Liên lại có công hiệu làm căng mịn da dẻ, dưỡng nhan, vì thế trong năm năm này, bệ hạ tự nhiên là sắc mặt hồng hào, thân thể thông thuận."

Hàn Phỉ nghe xong lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, còn chà chà tay nói: "Còn có Thiên Sơn Tuyết Liên a, đồ vật danh quý như thế dùng ở trên người ta, thế nào lại cảm thấy phung phí của trời thế nhỉ, nhưng điều này cũng không có gì kỳ quái, tác dụng của Tuyết Liên thực sự có thể duy trì thân thể không xấu đi, thời gian năm năm cũng không tính kỳ quái.. Cái gì ấy nhỉ? Năm năm?"

Hàn Phỉ xoạt một tiếng đứng lên, hoàn toàn biến sắc, âm thanh run rẩy nói: "Ngươi, ngươi nói lại lần nữa! Đã mấy năm trôi qua cơ?"

Bởi vì tâm tình quá khích động, Hàn Phỉ cảm thấy trước mắt có chút biến đen, đứng lên cũng có chút phù phiếm.

Trì Tư nhìn bệ hạ như thế cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội vã đỡ lấy Hàn Phỉ, nói: "Bệ hạ, ngài đừng có gấp, trước tiên bình tĩnh một chút, thân thể ngài vẫn còn đang ở giai đoạn thức tỉnh, tâm tình không thể biến động quá lớn!"



Hàn Phỉ cầm lấy cánh tay Trì Tư, hỏi: "Đây không phải thật! Năm năm, đã năm năm trôi qua rồi sao? Nơi này là nơi nào? Ta muốn trở lại, trở lại.."

Hàn Phỉ đẩyTrì Tư ra, muốn chạy đi, nhưng độ linh hoạt của thân thể nàng chưa hoàn toàn khôi phục, dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ chân trái vấp chân phải, lập tức ngã nhào xuống đất, nửa ngày cũng không có động tĩnh, làm Trì Tư cùng Tinh Uyên sợ đến hoàn toàn biến sắc, đem người đỡ lên.

Hàn Phỉ đau đến khóc ra thành tiếng, nước mắt từng viên lớn hạ xuống, con mắt cũng hồng hồng, vừa khóc lóc, vừa nghẹn ngào hô.

"Đào Bảo, ngươi lại gạt ta, oa, ngươi lại gạt ta, ngươi nói chẳng qua là trải qua rất nhanh! Đau chết ta, đau quá.."

Câu trước không liên quan đến câu sau kêt hợp với gương mặt đẹp đẽ làm người trìu mến, Tinh Uyên xem có chút nhập thần. Một ngàn năm trước bệ hạ.. sẽ không khóc nhè.. Bệ hạ trong ấn tượng mà hung hăng khóc lên như vậy.. đúng là.. thật đáng yêu..

Trì Tư phát giác Tinh Uyên thất thần, tức giận giẫm hắn một cái, nói: "Còn ngơ ngẩn cái gì?" Tinh Uyên vội vã phục hồi tinh thần lại, giúp đỡ cùng đỡ Hàn Phỉ lên ghế, nhưng Hàn Phỉ vẫn còn đang khóc lóc. Hàn Phỉ có thể không khóc à? Nàng ở nơi trắng xóa, liều sống liều chết hoàn thành nhiệm vụ phi nhân loại kia, cắn răng chịu đựng mọi thống khổ, chính là vì muốn ra ngoài nhanh một chút, nhưng vừa ra, liền trôi qua năm năm, nam thần chỉ sợ sớm đã chết rồi! Chờ Hàn Phỉ thật vất vả khóc đủ, mắt mũi đều hồng hồng, dáng vẻ càng thêm chọc người, nhưng nàng vẫn không chút nào biết hiện tại bản thân mê người cỡ nào.

"Đây, nơi này là nơi nào? Các ngươi là ai?"

Trì Tư thấy bệ hạ rốt cục tỉnh táo lại, thở ra một hơi, nói: "Bệ hạ, nơi này là Thanh Nguyên quốc, thuộc hạ là Trì Tư, gặp qua bệ hạ!"

Tinh Uyên do dự một chút, cuối cùng nói: "Thuộc hạ Tinh Uyên, gặp qua bệ hạ."

Hàn Phỉ hồi tưởng đến hai danh tự này có chút quen thuộc, nhưng ở nơi nào nghe thấy lại không nói ra được, mãi đến tận khi Đào Bảo ở trong đầu yếu yếu nói cho nàng: "Kí chủ, đây là tứ đại Thần Vệ của thần nữ, một người hiện tại tên là Trì Tư, ngàn năm trước là Côn Bằng, một người là Tinh Uyên, ngàn năm trước là Thanh Nguyên."

Sắc mặt Hàn Phỉ lập tức sợ hãi, nàng rốt cục nhớ ra vì sao tên của hai người này lại quen thuộc như vậy, đây không phải là hai người đứng đầu hai đại quốc à! Người như vậy, cư nhiên là Thần Vệ? Không đúng, nàng bây giờ đã tiếp thu nhiệm vụ thần nữ, vì thế những người này xem nàng là thần nữ đúng không?

Nghĩ tới chỗ này, Hàn Phỉ có chút nóng lòng muốn thử, nàng ho khan hai lần, nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, trong năm năm này đã xảy ra chuyện gì?"

Tuy nghi hoặc vì sao bệ hạ lại dò hỏi vấn đề này, nhưng hai người vẫn tận tâm tẫn trách đem tất cả mọi chuyện báo cho Hàn Phỉ biết.



Lúc ba người từ trong sương phòng đi ra, vẻ mặt Hàn Phỉ đã yên tĩnh lại, mà toàn bộ hoàng cung Thành Đô khiếp sợ, người một mực được bệ hạ 'Kim Ốc Tàng Kiều' dĩ nhiên là một nữ tử có tướng mạo đẹp như vậy! Vậy, vậy dạng này, Trì Tư Nữ Hoàng Bệ Hạ nên làm gì bây giờ? Trong cung có rất nhiều người xem trọng bệ hạ cùng nữ hoàng Trì Tư, trùng hợp thế lực hai người đều ngang nhau, thêm vào việc Thanh Nguyên cùng Côn Bằng bây giờ còn có khế ước kết giao, nếu như có thể thân càng thêm thân, đối với việc rung chuyển thế cục hiện tại mà nói đều vô cùng hoàn mỹ.

Lúc thân thể Hàn Phỉ triệt để 'tan tuyết', nàng đưa ra yêu cầu rời đi.

Trì Tư là người đầu tiên phản đối. "Bệ hạ, ngài vẫn chưa hoàn toàn khôi phục! Bây giờ ra ngoài là quá mạo hiểm!"

Hàn Phỉ lắc đầu, trầm mặc một hồi, nói: "Ta phải trở lại Hàn Linh một chuyến."

Trì Tư nắm chặt tay, nói: "Bệ hạ, ngài muốn đi tìm Hàn Linh đúng không?"

Hàn Phỉ cau mày: "Hàn Linh? Một Thần Vệ khác?"

Trì Tư khẽ gật đầu, nói: "Bệ hạ, hiện tại phong ấn của ngài còn chưa mở ra hết, một mình hành động rất nguy hiểm, thuộc hạ theo ngài cùng đi."

Hàn Phỉ tiêu hóa những gì vừa nghe được, nàng ấy nói mở ra phong ấn đại khái là lúc nàng hoàn thành nhiệm vụ của thần nữ đi, nhưng nàng từ chối, nói: "Ngươi là Nữ Hoàng, ngươi không thể bỏ lại nhân dân của ngươi, như thế là không đúng."

Trì Tư gấp gáp: "Nhưng bệ hạ, an nguy của ngài.."

Hàn Phỉ cười, nói: "Tin tưởng ta, ta có thể lo được."

Chí ít, nàng đã lãng phí thời gian năm năm, có thể hoàn thành rất nhiều yêu cầu.

Tinh Uyên cũng đứng ra, nói: "Tư Nhi, ngươi quá gấp, dù cho hiện tại bệ hạ không mở ra phong ấn, nhưng nàng vẫn là bệ hạ, không phải là người mà ai cũng có thể bắt nạt, hơn nữa, bệ hạ cũng có chuyện cần tự mình xử lý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play