Hắn cả đời cũng sẽ không quên cảm giác đau đớn khi chân bị đánh gãy. Thống khổ trong một sát na kia, ở rất nhiều năm sau hắn cũng vẫn có thể nhớ như in. Dù cho hắn gọi phá cuống họng cũng không ai nghe thấy. Hắn cảm giác mình đã chết. Trước khi bị ném vào trong phòng giam, hắn đã mất đi ý thức, chỉ cảm thấy đau, cả người đều đau, mỗi một khúc xương, mỗi một tấc da thịt đều đau. Thậm chí hắn muốn cứ như vậy chết đi là tốt rồi. Mập mạp rời đi, mẫu thân chết, hắn muốn sống tựa hồ cũng không sống được. Nhưng mà hắn không cam lòng, những kẻ hại chết bọn họ vẫn còn đang cười, hắn còn chưa muốn chết. Nhưng, hắn không thể cứu được mình, hắn nhớ mập mạp, dù cho nàng cuối cùng cũng phản bội hắn, nhưng hắn vẫn rất nhớ nàng. Có phải là người sắp chết, đều sẽ nhớ đến người mà mình không muốn quên nhất hay không?
Mãi đến tận lúc hắn xuất hiện ảo giác, hắn nhìn thấy mập mạp ôm hắn, liệu thương cho hắn, nhiên rất đau, đau đến co giật, nhưng trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ. Dù cho hắn muốn chết, trước khi chết còn nhìn thấy mập mạp, hắn rất vui vẻ. Nhưng, đây không phải là ảo giác, mập mạp thậm chí còn ra hiện, ôm hắn mang đi. Lúc cảm nhận được cái ôm quen thuộc kia, hắn rốt cuộc biết, mập mạp của hắn đã trở về.
Hắn tưởng rằng bản thân cùng mập mạp sẽ không tách ra nữa, nhưng Phụ hoàng lại xuất hiện. Phụ hoàng.. gϊếŧ chết mập mạp. Nếu như gãy chân là đau đớn cả đời hắn cũng không thể quên được, vậy thì mập mạp chết chính là nỗi đau lòng lớn nhất cuộc đời hắn. Hắn đã quên mất những chuyện về sau, chỉ nhớ rõ sau khi tỉnh lại, Phụ hoàng làm bạn ở bên cạnh hắn, giao hắn cho một phi tử khác nuôi nấng.
Hắn không nói gì, cũng không từ chối quyền lợi, tất cả mọi người nói hắn ngốc, chân hắn cũng tàn tật, hắn không đứng lên nổi nữa. Cũng tốt, đây là cái giá thật lớn hắn phải trả vì để mập mạp bị gϊếŧ, bởi vì hắn quá yếu. Mập mạp muốn hắn còn sống, vậy hắn liền sống sót để tiếp nhận trừng phạt, thống khổ sống sót như vậy, dùng để tế lễ mập mạp. Mãi đến tận lúc, một hắc y nhân tìm tới hắn. Cũng nói cho hắn biết, sau này, hắn sẽ có được lực lượng thuộc về mình, mà đó là di vật cuối cùng mẫu thân lưu lại cho hắn.
Sau khi biết được chuyện này, hắn cười, lần đầu tiên cười, từ khi mập mạp chết rồi, hắn lần đầu tiên cười rộ lên, chỉ là nụ cười này, khiến kẻ gϊếŧ người vô số cũng có chút phát run. Từ nay về sau, hắn biết mình đã biến đổi, mà nơi nào biến đổi, chỉ có một thiếu niên được hắn thuận lợi cứu giấu ở trong tủ treo quần áo mới biết rõ, đúng, hắn đặt cho người thiếu niên ấy một cái tên, gọi là Tật Phong. Mà Tật Phong, mới từ Tử Vong Cốc trốn ra, từ đây quy thuận hắn.
Sau khi thương thế trên chân hắn đã lành, Phụ hoàng muốn hắn tiếp tục đọc sách tại học đường, hắn không từ chối, mỗi ngày đều có người đẩy hắn đi học đường, những ánh mắt châm chọc cười nhạo hắn đều không để ý. Chỉ là lần này, hắn không còn biểu hiện ra tài trí của bản thân, hắn bắt đầu không còn trả lời vấn đề của phu tử, cũng không để lại danh tiếng, phu tử còn thở dài sau lưng hắn, tiếc cho một mầm non tốt mà lại bị phế.
Cũng chỉ có hắn tự mình biết, từ trong sách hắn nhìn thấy một từ, 'giấu tài', cũng học được một chuyện, nếu như không có đủ thực lực, vậy thì phải ẩn tàng.
Mà một ngày, một người từng bắt nạt hắn một mình đi tới sân hắn ở, muốn dạy dỗ hắn cho hả giận, chuyện giáo huấn một người què ai cũng không có gì đang lo lắng, cũng đương nhiên cho là hắn sẽ không dám nói cho bất luận người nào biết. Mãi đến tận lúc, đích thân hắn xé toạc bụng kẻ đó ra, nội tạng cũng tuôn đầy đất, người kia trước khi chết còn trợn mắt lên, bên trong toàn bộ đều sợ hãi, giống như làm sao cũng không nghĩ ra mình sẽ bị người trước mắt gϊếŧ. Mà hắn, chỉ là hờ lau sạch huyết dịch trên tay, sắc mặt như thường.
Ảnh Vệ phía sau, lần đầu tiên hiểu rõ, người bọn họ đi theo, không phải là một người què bình thường, từ một khắc đó, bọn họ thật sự trung thành với hắn. Ban đêm hôm ấy, hắn sinh bệnh nặng, trong mộng còn gặp mập mạp. Từ đó, hắn bắt đầu liều mạng học tập, học tập bí tịch mẫu thân lưu lại, học tập tất cả những thứ mập mạp hi vọng hắn học. Hắn nỗ lực trở thành người như nàng mong muốn, hắn cho rằng như vậy, nàng sẽ trở lại. Dù cho, đây chẳng qua là đang lừa mình dối người.
Tồn tại của hắn làm e ngại ánh mắt một số người, hắn lại một lần nữa sinh bệnh, lần này bệnh rất nghiêm trọng, bệnh rất lâu, trên mặt hiện ra những hoa văn kỳ quái, đỏ như máu, vô cùng yêu diễm. Mà cái đêm hoa văn xuất hiện, phi tử vẫn thay mâu thân nuôi nấng hắn, kì thực cũng không để ý đến sự sống chết của hắn liền chết, thất khiếu chảy máu mà chết. Từ đó, trong cung truyền ra tin tức thân hắn mang sát tinh, thậm chí kinh động đến cả Quốc Tử Giám. Tuệ Minh đại sư tự mình chế tạo cho hắn một cái mặt nạ, trên danh nghĩa, vì là ngăn trở sát khí đập vào Hoàng Thượng, mà kì thực, từ xưa chỉ có kẻ vô sỉ mới cần mang theo mặt nạ. Bọn họ, chẳng qua là muốn nhục nhã hắn thôi.
Đến cùng, hắn cũng chấp nhận mang mặt nạ, giấu đi dung mạo của mình. Cũng tốt. Như vậy, cũng không cần mỗi ngày đều bị Phụ hoàng triệu kiến. Hắn không muốn gặp Phụ hoàng một chút nào, nam nhân kia là hung thủ sát hại mẹ hắn cùng mập mạp, nhưng hắn đánh không lại hắn, bên cạnh hắn có quá nhiều cao thủ bảo hộ, dù cho hắn có Ảnh vệ, cũng không thể thẩm thấu, hắn chỉ có thể khúc tuyến cứu quốc, đem người của mình phái ra, hoàn thành thế lực của hắn.
Hắn bị ép trưởng thành, một lần lại một lần trưởng thành vượt mức quy định, đau đớn làm hắn càng thêm lạnh lùng. Hắn không cười nữa, không còn biểu lộ tâm tình, thậm chí có thể nguyên một ngày, không nói một câu. Hắn một mực đang chờ, chờ mập mạp trở về, không biết vì sao, hắn cảm thấy nàng sẽ trở lại, dù cho ở trong mơ cũng được. Nhưng hắn không đợi được nữa, tính cách hắn càng ngày càng vặn vẹo, mỗi khi hắn không khống chế được chính mình, hắn liền muốn gϊếŧ người, trong hoàng cung không bao giờ thiếu chính là người chết, thi thể ném vào trong giếng nước, thoáng động chút tay chân, thì sẽ không có bất kỳ người nào phát hiện. Hắn gϊếŧ rất nhiều người, hắn không nhớ được mình đã gϊếŧ bao nhiêu người, nhưng tay hắn, luôn dính đầy máu tươi, dù cho lúc hắn không gϊếŧ người, cũng cảm thấy dơ. Hắn càng ngày càng căm ghét chính mình, ghét bản thân dơ bẩn. Mình như thế, không phải là điều mập mạp thích đi. Mập mạp không thích!
Ý niệm này, một ngày so với một ngày càng thêm mãnh liệt, hắn cũng ngày càng ghét mình hơn, nhưng dù chán ghét, hắn vẫn không thể khắc chế được gϊếŧ người. Cho đến cuối cùng, hắn thậm chí ngay cả đối diện với chính mình cũng không làm được, lúc hắn gỡ tấm mặt nạ xuống, nhìn gương mặt giống hệt mẫu thân, hắn đã đánh nát cả tấm gương. Hắn cầm mảnh vỡ, muốn hủy đi gương mặt mình.
Nhưng Tật Phong ngăn cản hắn, còn đánh ngất hắn. Lần đó, hắn hôn mê ba ngày, mọi cảm xúc tiêu cực cũng đều bạo phát, trạng thái tinh thần căng thẳng đúng là vẫn còn chưa thành thục. Sau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy tâm lý vắng vẻ, giống như mất đi thứ gì rất trọng yếu, rất trọng yếu, rất trọng yếu. Nhưng hắn không nhớ ra được. Hắn quên vật gì? Nghĩ rất lâu mà không nhớ ra được, hắn liền từ bỏ, chẳng qua là cảm thấy, khoảng không trong lòng rộng đến đáng sợ, mà chốn hoàng cung này, cũng lạnh lẽo đến vô cùng. Cho đến, một ngày kia, hắn ngồi ở chòi nghỉ mát, nhìn thấy một người bị kẹt, lộ ra nụ cười lúng túng cẩn thận từng li từng tí một với hắn, nói. "Này, dìu ta một chút có được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT