Hàn Phỉ ôm tiểu hài nhi hờ hững ngồi xuống, nàng cẩn thận vướt lại những sợi tóc ngổn ngang của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm bẩn của tiểu hài nhi cũng bị nàng dùng tay áo cẩn thận lau sạch, lộ ra ngũ quan vốn tinh xảo của hắn.
Hàn Phỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, mà lúc này, tiểu hài nhi chậm rãi mở mắt, suy nghĩ mơ hồ, lúc tầm mắt từ từ trở nên rõ ràng, hắn nhìn thấy Hàn Phỉ. Hàn Phỉ nghe thấy một thanh âm yếu ớt từ từ gọi.
"Mập mạp.."
Hàn Phỉ dùng sức nhắm mắt, không để cho vành mắt mình đỏ lên.
"Ừ, ta ở đây."
"Mập mạp.."
"Ta ở đây."
Thanh âm tiểu hài nhi run rẩy: "Mập mạp.."
Hắn chỉ yếu ớt gọi tên nàng, mang theo tiếng khóc nức nở. Gọi đến nát cả tâm Hàn Phỉ. Nàng nhẹ nhàng ghé sát mặt hắn, dùng khăn tay nhúng nước sạch, hạ nhiệt độ cho hắn, làm hắn càng thêm dễ chịu hơn một chút.
"Triệt nhi, ngươi hãy nghe ta nói, ta đã chuẩn bị cho ngươi rất nhiều gói thuốc, cũng đã để vào trong lồng ngực ngươi, cẩn thận giấu kĩ, ngươi phải nhớ kỹ, cứ qua bảy ngày phải đổi thuốc một lần, trong vòng mười lăm ngày vết thương không nên đụng nước, không nên cử động, nhớ phải tĩnh dưỡng, sau mười lăm ngày có thể thoáng hoạt động chân, hoạt động kinh mạch, ngươi nhớ kỹ chưa? Nhất định phải nhớ nhé."
Lúc Hàn Phỉ nói những câu này, nàng phải dùng sức rất nhiều mới ngăn bản thân không khóc nức nở.
"Mập mạp.. Ta không đứng lên nổi thật sao?"
Nước mắt Hàn Phỉ suýt chút nữa liền chảy ra.
"Sẽ không, Triệt nhi sẽ đứng lên, chỉ cần ngoan ngoãn dựa theo ta nói mà làm là tốt rồi, hiểu chưa?"
"Mập mạp.. Ta không cảm giác được.. chân.."
Vẻ mặt tiểu hài nhi đã muốn khóc lên, hắn đưa tay ra, tóm chặt lấy y phục trước ngực Hàn Phỉ, trong đôi mắt toàn bộ đều nước mắt, lại gắt gao đình chỉ.
Hàn Phỉ cắn răng nói: "Sẽ không, đây chỉ là tạm thời, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, là có thể, ngươi phải nghe lời, biết không?"
Tiểu hài nhi đột nhiên hiểu ra cái gì, hắn nỗ lực nói: "Mập mạp, ngươi muốn rời đi thật sao?"
Hàn Phỉ ngẩn ra, bên tai, một loạt tiếng bước chân kia đã dừng lại, cửa lớn nơi phòng giam bị đẩy ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Hàn Phỉ thống khổ nói: "Triệt nhi, sau này không có ta, ngươi cũng có thể tốt tốt bình an lớn lên, ngươi phải nhớ kỹ, sống sót, so với cái gì cũng đều trọng yếu hơn."
Người bên ngoài nhìn thấy ngục tên bên trong ngã ngang dọc tứ tung liền cảnh giác, lập tức tầm mắt rơi vào vị trí trung tâm, một thân ảnh mập mạp cứ như vậy ngồi ở chỗ đó.
"Có thích khách! Phòng bị!"
"Tùng tùng tùng!"
Có vô số người gỡ bỏ bội đao, tràn vào trong phòng giam, bao vây lấy Hàn Phỉ cùng tiểu hài nhi. Hàn Phỉ thở dài một hơi, ở bên tai tiểu hài nhi nói: "Ngoan, nghe lời a, sau này.. sau này ngươi sẽ gặp lại ta, dù cho ngươi đã không còn nhớ rõ."
Tiểu hài nhi giống như ý thức được cái gì vậy, chăm chú giữ chặt cổ áo của Hàn Phỉ, gian nan nói: "Không muốn, mập mạp.. đừng đi.."
Hắn đã mất đi mẫu thân, tại sao còn muốn mất đi mập mạp, hắn không muốn..
"Mập mạp, không đi.. Mập mạp.."
Hàn Phỉ đưa tay, che ánh mắt hắn, không muốn hắn nhìn thấy vành mắt mình đã đỏ, lập tức nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía thân ảnh Nhất Mạt Minh Hoàng đang chậm rãi đi vào phòng giam.
Tần Hoàng cả mặt âm trầm đi tới: "Ngươi là người phương nào?"
Tầm mắt Tần Hoàng rơi vào trên người tiểu hài nhi đang nằm trong ngực Hàn Phỉ, lập tức nhìn về phía những ngục tốt đã ngã xuống, trong nháy mắt hiểu ra tất cả, tức giận nói: "Ngươi muốn cướp ngục?"
Hàn Phỉ cười một tiếng, tiếng cười vào thời khắc này đặc biệt chói tai.
"Nếu là nô tỳ không đến cướp ngục, e là Tam Hoàng Tử điện hạ đã sớm bỏ mình."
Sắc mặt Tần Hoàng càng thêm khó coi, sau khi hắn khôi phục thân thể mới biết tin tức của Tuyết quý nhân, còn chưa kịp tiếp thu, lần nữa nghe nói con trai của bọn họ bị đưa vào Thiên Lao, hắn đã mất đi Tuyết nhi, mà nhi tử duy nhất của bọn họ vô luận thế nào hắn cũng không thể để mất nữa, lúc này mới không ngừng không nghỉ đêm hôm khuya khoắt cũng phải tự mình đến phòng giam, chuẩn bị mang Tần Triệt đi. Nhưng Tần Hoàng không nghĩ tới, lại có thể có người dám xông vào vào Thiên Lao, thậm chí còn muốn cướp nhi tử còn sót lại của hắn và Tuyết nhi đi!
Nộ khí lập tức dâng lên: "Nhi tử của trẫm, há có thể để ngươi chia sẻ!"
Hàn Phỉ nhìn Tần Hoàng trước mặt, đột nhiên nghĩ đến sau này, tên đế vương kia lại ôm tâm tư vặn vẹo với chính đứa con của mình, trong nháy mắt cảm thấy thật buồn nôn.
"Hoàng Thượng, nô tỳ khi thượng phạm hạ cũng muốn nói một câu, ngài có từng xem hắn là con trai của ngươi chưa? Trong lãnh cung, hắn trải qua những ngày tháng như thế nào ngài có biết không? Vì đồ ăn hắn thậm chí ngay cả liêm sỉ làm người cũng suýt nữa đánh mất, hắn là Hoàng Tử, mà ngại lại đem hắn nuôi thành dã thú!"
Sắc mặt Tần Hoàng lúc xanh lúc đỏ. Hắn không thể phản bác.
Hàn Phỉ gần như ép hỏi: "Nô tỳ không hiểu thái độ càng quý trọng lại càng lơ là kia của Hoàng Thượng, nô tỳ chỉ biết, lưu ý, liền phải nâng trong lòng bàn tay mà sủng ái, bất kỳ người nào muốn thương tổn cũng không được, bất kỳ người nào muốn cướp đoạt liền đánh đuổi, người mình quan tâm, cũng không phải thông qua lơ là là có thể bảo toàn, đợi đến khi mất đi, thì có hối hận cũng không kịp nữa."
Tần Hoàng siết chặt nắm đấm.
Hàn Phỉ trầm thấp đất thở dài một hơi, nói: "Hoàng Thượng, nếu như ngài không muốn hắn chết, thì hãy đi mời đại phu tốt nhất đi, Tam Hoàng Tử điện hạ cần đại phu."
Dù cho Hàn Phỉ căm ghét Tần Hoàng ra sao, dù không cam lòng buông tay như thế nào, thì nàng cũng biết rõ, người đàn ông này là người duy nhất có thể bảo hộ tiểu hài nhi. Chỉ vì, hiện tại, hắn còn là đế vương, cũng là phụ thân của tiểu hài nhi, vẫn là cây dù duy nhất bảo vệ được hắn, trước khi hắn chưa trưởng thành.
Tần Hoàng cũng không muốn tiếp tục nghe Hàn Phỉ nói chuyện, trực tiếp hạ lệnh: "Bắt nàng lại cho ta!"
Lòng Hàn Phỉ căng thẳng, lại có chút thoải mái, nàng cúi người xuống, quay về phía tiểu hài nhi nhẹ nhàng nói. "Ngươi phải ngoan nhé Triệt nhi, sống sót thật tốt."
Sống sót.. Để sau này ta lại một lần nữa gặp ngươi.
Lời nói phía sau Hàn Phỉ còn chưa kịp nói rõ, đã bị người khác thô lỗ kéo lấy. Tiểu hài nhi trong lồng ngực cũng bị người ôm đi, ở lúc thoát ly, tiểu hài nhi còn nắm thật chặt y phục của nàng, trong miệng hô: "Mập mạp, mập mạp.."
Tần Hoàng thấy thế càng thêm giận dữ, con trai của hắn thế mà ỷ lại một cô nương xa lạ!
"Xử tử nàng ta tại chỗ cho trẫm!"
Tiểu hài nhi lập tức mở mắt ra, hô to: "Không được! Không được! Mập mạp! Đừng gϊếŧ mập mạp!"
Hàn Phỉ bị người đè chặt, có một thị vệ đeo đao nâng cây đao của hắn lên, đang muốn hướng về phía ngực Hàn Phỉ đâm tới.
Hàn Phỉ hô to: "Triệt nhi! Nhắm mắt lại!"
Nàng không muốn để hắn nhìn thấy, điều này quá tàn nhẫn. Nhưng, tiểu hài nhi cứ như vậy gắt gao mở to mắt to, nhìn cây đao lóe hàn quang lập tức đâm vào ngực Hàn Phỉ. Máu tươi phun ra, Thân thể Hàn Phỉ ngã trên mặt đất.
Tiểu hài nhi phát sinh một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
"Mập mạp!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT