Tần Triệt nắm chặt tay, giật lại sợi dây cột tóc. Điệp Y sửng sốt. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thái độ Tần Triệt quyết tuyệt như vậy, trước đây, thần sắc hắn đều là nhàn nhạt, tựa hồ đem hết thảy đều ngăn cách ở bên ngoài thế giới của mình, đây là lần đầu tiên hắn biểu thị ý nguyện của mình rõ ràng như thế.

"Ngươi không muốn sao? Sợi dây lụa này là ta tự mình làm, hoa văn phía trên đều là dó ta tự tay thêu lên, ngươi là ghét bỏ tay nghề của ta sao? Ngay cả tổ phụ cũng khen ta thêu đẹp đấy!"

Tần Triệt trầm mặc nhìn dây lụa màu trắng trong tay mình, ánh mắt sâu thẳm. Sợi dây nằm trong lòng bàn tay hắn lộ ra một góc nhỏ, phía trên như ẩn như hiện một chữ. Tần Triệt muốn mở ra để nhìn rõ xem phía trên là chữ gì, nhưng sau một khắc, sợi dây lụa đã bị Điệp Y lấy đi.

Điệp Y cầm dây lụa dấu ở phía sau, đầy mặt oan ức nói: "Tần Triệt, ta là ân nhân cứu mạng ngươi, là ta đem ngươi từ đáy thung lũng trở về, ta thật vất vả xin tổ phụ cứu ngươi, ngươi không thể thuận theo ta một lần sao?"

"Nhưng.."

"Ta chỉ là muốn ngươi mang một sợi dây lụa mà thôi, yêu cầu gì khác cũng đều không có, ngươi ngay cả cái này cũng không chịu thỏa mãn ta sao?"

Điệp Y vừa nói, vừa đỏ mắt vành mắt, đầy mặt oan ức, bàn tay sau lưng nắm chặt sợi dây lụa màu trắng càng ngày càng gấp, khiến chữ nhỏ kia bị nắm đến biến hình. Tần Triệt nhìn dáng vẻ nàng sắp khóc đến nơi, nhớ lại thương thế cùng chân mình đều phải dựa vào người khác, cuối cùng khuất phục, tiếp nhận sợi dây lụa màu lục trong tay nàng.

Điệp Y lập tức liền nín khóc mỉm cười, nói: "Tần Triệt, sợi dây lụa thật sự rất thích hợp với ngươi, sau này ta sẽ làm cho ngươi cái càng đẹp hơn, ngươi không cần đi có được không? Ở đây sinh hoạt, cùng ta một chỗ!"

Tần Triệt chậm rãi, nhưng kiên định lắc đầu một cái.

Sắc mặt Điệp Y lập tức biến đổi, giọng the thé nói: "Tại sao? Ở lại chỗ này không tốt sao? Chúng ta ở cùng một nơi không tốt sao?"

Trong lòng Tần Triệt có chút mơ hồ phát đau, hắn khàn khàn nói: "Ta muốn tìm kiếm lại ký ức của ta."

Điệp Y cao giọng: "Nhưng ngươi đã quên a! Ngươi cái gì cũng đã quên! Ngươi bây giờ chỉ nhớ được bản thân mình tên gì, thậm chí ngay cả đến từ nơi nào cũng không biết, thân nhân ngươi nếu như quan tâm ngươi, đã sớm đến tìm kiếm ngươi, nhưng cho tới bây giờ cũng không có, vì thế khẳng định ở trên đời này ngươi không có thân nhân, nếu có cũng chắc chắn cho rằng ngươi đã chết."

Tần Triệt không có cách nào phản bác.



Điệp Y được voi đòi tiên nói: "Hơn nữa ngươi nghĩ mà xem, trên người ngươi thương nặng như vậy, là do bị đâm mà thành, vị trí này chỉ có người thân cận nhất tới gần ngươi mới làm được, ngươi bị người thân cận nhất đâm bị thương, còn bị đẩy vào trong sơn cốc, vậy tại sao ngươi còn muốn đi tìm đoạn ký ức này? Tổ phụ nói với ta, vết thương của ngươi đã tốt, nhưng ngươi không muốn tỉnh lại cũng là bởi vì ký ức quá thống khổ, hiện tại ngươi quên chính là thiên ý!"

Điệp Y nuốt nước miếng, cuối cùng quả quyết nói: "Thiên ý muốn ngươi quên đi tất cả, bắt đầu lại từ đầu! Ngươi cũng là người đã chết qua một lần, làm sao còn không rõ ràng như thế!"

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Điệp Y cũng không nhịn được tăng cao lên. Mà Tần Triệt lại cúi đầu, nhìn chân mình. Tựa hồ, hắn căn bản không có cách nào phản bác lời nàng nói. Đúng vậy, trên đời này, hắn căn bản là không có người thân. Vậy thì ở lại chỗ này, tựa hồ cũng không khó chịu đựng như vậy.

Điệp Y thấy vẻ mặt Tần Triệt có chỗ thay đổi, trong lòng cao hứng đến sắp không khống chế được câu lên khóe môi, nhưng đến cùng vẫn khắc chế xuống.

Điệp Y tận dụng mọi thời cơ nói: "Còn chân ngươi, ngươi muốn hoàn toàn chữa khỏi, tổ phụ nói, cần thời gian rất lâu, bởi vì chân ngươi được trị liệu quá muộn, tuy trước kia từng được điệu trị tốt, nhưng vẫn mất rất nhiều thời gian, vì thế rất phiền phức, vì thế.. Vì thế ngươi không thể rời khỏi nơi này!"

Vì ngăn ngừa Tần Triệt muốn rời khỏi, Điệp Y thậm chí bắt đầu nói dối. Tổ phụ rõ ràng nói là, chân hắn được giữ gìn rất tốt, thêm vào tố chất thân thể của bản thân Tần Triệt, cho nên muốn một lần nữa đứng lên cũng không phải việc khó. Nhưng câu nói này Điệp Y sẽ không nói cho Tần Triệt biết.

Trong lời nói của Điệp Y có đề cập đến chuyện liên quan đến chân của hắn, ánh mắt Tần Triệt thoáng chăm chú mấy phần, hắn không muốn ngồi trên xe lăn, hắn không nghĩ sẽ ở lại chỗ này, nhưng năng lực hoạt động của hắn bị hạn chế, hắn nhất định phải một lần nữa đứng lên, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn đi làm.

Cuối cùng, Tần Triệt rốt cục nói: "Được, ta sẽ lưu lại đây một thời gian."

Điệp Y tự động tự giác bỏ ngoài tai bốn chữ cuối cùng của Tần Triệt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hắn sẽ không đi, nàng rốt cục không còn phải một mình nữa. Điệp Y cảm thấy mình càng lúc càng bỉ ổi, nhưng nàng không khống chế được. Nàng thích Tần Triệt. Từ khi ngày đêm ở chung, nàng không cách nào khống chế được mà thích nam nhân trầm mặc lãnh khốc này. Dù cho trong mắt hắn không có nàng, không có bất kỳ người nào, không có bất kỳ cảm tình gì cũng được, nàng vẫn cứ yêu thích hắn, Điệp Y cảm giác mình bị điên rồi, cứ như vậy thích một nam nhân ngay cả đi cũng không thể làm được, thậm chí còn vì người này mà vi phạm chuẩn tắc trước đây của mình, làm ra chuyện hèn hạ như vậy. Nhưng nàng không khống chế được, thích đến không khống chế được, hiện tại nàng chỉ muốn tìm hết tất cả mọi cách lưu người đàn ông này lại, lưu ở bên cạnh mình, dù cho vì thế nàng sẽ trở thành người đáng ghét nhất. Nàng cứ như vậy thấp kém cười.

Điệp Y lộ ra một nụ cười rực rỡ, nói: "Vậy ta lấy thuốc tới cho ngươi, ngươi nên uống thuốc đều đặn, ở đây chờ ta một lúc." Tần Triệt gật đầu.

Điệp Y đứng dậy, không chút biến sắc giấu sợi dây lụa màu trắng vào trong tay áo, sau đó rời phòng. Điệp Y đi tới phòng nấu thuốc, nhìn hỏa lò dang bốc cháy, nàng đi tới, móc từ trong tay áo ra sợi dây lụa màu, nhìn thấy trên đó thêu một chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo-- Phỉ. Điệp Y đột nhiên ghen ghét đến phát điên. Trực giác nói cho nàng biết, cái này nhất định là do một người phụ nữ thêu, hơn nữa còn là một nữ nhân có thủ công không tốt. Nhưng nữ nhân này đối với Tần Triệt mà nói nhất định rất trọng yếu, thậm chí chính là 'khúc mắc' khiến hắn không muốn tỉnh lại. Điệp Y chán ghét Tần Triệt có khúc mắc, còn có liên quan với một người phụ nữ khác. Nàng ghen ghét đến không chịu nổi, ghen ghét nữ nhân này đã cùng trải qua cùng Tần Triệt trong quá khứ. Nhưng không liên quan, hiện tại Tần Triệt cũng đã quên nàng ta, Tần Triệt ở bên cạnh nàng.

Mang theo suy nghĩ như vậy, Điệp Y không cách nào khống chế được nghĩ đến vô cùng vui vẻ, vô cùng đắc ý, còn có một tia tia ác độc. Nàng đưa tay ra, ném sợi dây lụa màu trắng vào trong hỏa lò, nhìn hỏa diễm thiêu đốt toàn bộ sợi dây lụa, chậm rãi cắn nuốt mất. Tâm tình nàng lập tức liền vui sướng cực kì, hận không thể nói cho tất cả mọi ngườ biết, Tần Triệt là của nàng.

Mãi đến tận khi dây lụa bị đốt thành tro bụi, Điệp Y mới ung dung thong thả đổ chén thuốc trong ấm sắc ra, do dự một hồi, cuối cùng vẫn đổ đi nửa bát, đổi thành nửa bát nước sạch. Nàng không muốn để cho Tần Triệt tốt lên nhanh như vậy, nàng còn muốn chăm sóc hắn, mãi đến tận khi hắn quen với sự tồn tại của nàng. Nàng là một nữ nhân xấu, nàng rất cao hứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play