Hàn Phỉ lấy bình sứ ra, đang chuẩn bị đóng cái rương lại, nàng bất ngờ nhìn thấy có một đám thảo dược đặt ở trong khay bên cạnh. Sắc mặt Hàn Phỉ vui vẻ, liền vội vàng cầm lấy đám thảo dược đó, cẩn thận phân biệt một chút, không nhịn được reo lên một tiếng, tuy không phải là loại thảo dược hiếm thấy, nhưng lại rất thực dụng, tại thời điểm này nó lại càng trân quý.

Hàn Phỉ cầm thảo dược cùng bình sứ, hứng thú bừng bừng chạy đến trước mặt Tuyết quý nhân, nói: "Chủ nhân, ta muốn cái này!"

Tuyết quý nhân cười cười, nói: "Không phải đã nói sao, không cần gọi ta là chủ nhân, ta cũng không phải là chủ nhân gì cả, ở nơi này không có người khác, nếu không ghét bỏ, thì gọi ta là Tuyết tỷ tỷ đi."

Trong lòng Hàn Phỉ giật mình. Tỷ tỷ? Tuy dựa theo tuổi mà nói, Tuyết quý nhân cùng lắm là hơn nàng vài tuổi, không, có thể nói Tuyết quý nhân so với tuổi thực của nàng còn nhỏ hơn, dù sao ở cổ đại đều là tảo hôn sinh đẻ sớm. Hàn Phỉ thật sự có chút xấu hổ, càng nghĩ càng xấu hổ, nàng lớn tuổi như vậy, còn coi trọng con trai của người ta! Hiện tại thậm chí còn hóa thân làm bảo mẫu của con trai bang ấy! Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy xấu hổ! Hàn Phỉ không còn cách nào khác, chột dạ, thân thể mập mạp co lại.

Tuyết quý nhân nhìn phản ứng của Hàn Phỉ, có chút tiếc nuối nói: "Là ta đường đột, nói vậy là ngươi không muốn gọi một tiếng tỷ tỷ này."

Thấy tuyết quý nhân hiểu nhầm = mẹ chồng tương lai có ý kiến với nàng = nhân sinh ảm đạm.

Hàn Phỉ lập tức quả đoán thẳng thắn hô to: "Tuyết tỷ tỷ!"

Cái gì chột dạ, cái gì là Trâu già gặm Cỏ non, cái gì xấu hổ, hết thảy đều là thứ yếu nhé!

Tuyết quý nhân thấy Hàn Phỉ thẳng thắn như vậy, cười cười, trong lòng có chút ấm áp, nói: "Những vật này ngươi cầm đi thôi, ta không cần."

Hàn Phỉ ngẫm lại, nói: "Tuyết tỷ tỷ, ngươi cùng.."

Tuyết quý nhân tránh khỏi tầm mắt của Hàn Phỉ, đột nhiên nói: "Đã khuya rồi, ngươi mau mau trở về đi thôi, nghỉ sớm một chút."

Lời nói dở dang của Hàn Phỉ bị ngăn chặn, nàng không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, ôm đồ vật, từ biệt Tuyết quý nhân rồi vội vã về khu nhà nhỏ. Chỉ là trong lòng Hàn Phỉ không thể không suy đoán, Tần Hoàng cùng Tuyết quý nhân trước đây đến cùng là phát sinh cái gì, mới khiến một đế vương tâm tư vốn tốt đẹp lại trở nên vặn vẹo như vậy. Hàn Phỉ vẫn không thể nào quên Tần Hoàng sau này, sản sinh tình cảm méo mó với nam thần, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Hàn Phỉ liền không thể khống chế được muốn gϊếŧ người. Một đế vương sao lại có thể biến thành một tên biến thái như thế!

Mang theo vẻ mặt tức giận bất bình, lúc Hàn Phỉ trở lại sân đã nhìn thấy tiểu hài nhi đang ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất, sau khi nhìn thấy nàng liền lập tức đứng lên, chạy nhanh lại gần. Hàn Phỉ thu lại vẻ khủng bố trên mặt, đổi thành nụ cười hòa ái dễ gần, nói: "Một mực ở đây chờ ta sao?"

Nhãi con gật gù, vô cùng thành thực.

Hàn Phỉ cười càng thêm chân thật mấy phần, lấy ra Kim Sang Dược, nói: "Ta lấy được thuốc rồi, bôi cho ngươi. Sẽ có chút đau, nhưng ngươi là nam tử hán, nên có thể nhịn được."

Nói rồi, Hàn Phỉ liền muốn bôi thuốc cho hắn, nhưng lại bị một cái tay nhỏ bắt lại, tiểu hài nhi chăm chú nói: "Mập mạp, mặt ngươi quan trọng hơn."



Hàn Phỉ hấp háy mắt, nói: "Ta không sao, chỉ là có chút sưng, không sao, mấy ngày nữa liền sẽ khỏi, nhưng ngươi bị rách da, phải bôi thuốc."

Tiểu hài nhi lắc đầu một cái, nói: "Mẫu thân nói, mặt của nữ nhân rất trọng yếu."

Hàn Phỉ kinh ngạc vô cùng, lúc tiểu hài nói ra câu nói này có mấy phần dáng vẻ đại nhân, tiểu tinh quái, nàng đang muốn trêu chọc hắn, tiểu hài nhi lại bổ sung một câu.

"Tuy mặt của mập mạp ngươi đã không dễ nhìn."

Hàn Phỉ: "..."

Quẳng! Nàng không nên tin tưởng cái tên tiểu hài tử này sẽ thật tình khen nàng! Quả nhiên, sau khi lớn lên Vương gia rất ác miệng, bây giờ cũng không thua nửa phần a! Hàn Phỉ phiền muộn. Tiểu hài nhi thừa dịp Hàn Phỉ đang buồn phiền, đưa tay lấy Kim Sang Dược trong tay Hàn Phỉ, sau đó nhón chân lên, cẩn thận từng li từng tí một bôi thuốc lên khuôn mặt sưng phù của Hàn Phỉ.

Dược vật băng băng lành lạnh, bôi lên mặt có cảm giác hết sức thoải mái, Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, nhìn tiểu hài nhi gần trong gang tấc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ tràn đầy chăm chú. Trong lòng Hàn Phỉ chua xót một hồi, ngẫm nghĩ, quả nhiên, người sinh ra đẹp đẽ thì làm cái gì cũng đáng giá tha thứ! Một động tác nho nhỏ như thế cũng có thể làm nàng cảm động đến muốn khóc. Nhưng nếu Hàn Phỉ biết rõ giờ khắc này gương mặt mình có bộ dáng gì thì đại khái sẽ không nghĩ như thế đâu.

Chỉ vì, chai thuốc chữa thương này là lục sắc. Tiểu hài nhi sợ mặt mập mạp lưu lại dấu vết, vì thế bôi rất nhiều dược vật lên mặt Hàn Phỉ, vì sợ làm đau nàng, lực đạo cũng không đều đều. Tiểu hài nhi cau mày, nhìn gương mặt xanh mướt, đột nhiên có chút chột dạ. Làm sao bây giờ, mập mạp hình như càng ngày càng xấu..

Hàn Phỉ vẫn còn đang hưởng thụ lần phục vụ hiếm thấy của Tiểu Tần Triệt, không chút nào biết rõ cả khuôn mặt nàng đã không khác gì quỷ cả. Cuối cùng, tiểu hài nhi cũng chột dạ ngừng tay. Hàn Phỉ hé miệng, nhe răng ra cười, vốn tưởng rằng đó là một nụ cười rất rực rỡ, nào ngờ phối hợp với dung mạo hiện tại của nàng quả thực rất đáng sợ, tiểu hài nhi cũng co người lại.

"Triệt gia a, tới, hiện tại đến lượt ta bôi thuốc cho ngươi, vươn tay ra nào."

Tiểu hài nhi ngoan ngoãn duỗi tay ra. Hàn Phỉ liền nương theo ánh trăng cẩn thận bôi thuốc cho tiểu hài nhi, dưới ánh trăng, thân ảnh một lớn một nhỏ đem đến cảm giác đặc biệt ấm áp. Tiểu hài nhi nhìn bóng dáng in dưới mặt đất của bọn họ, không nhịn được lại gần thêm một chút, khiến hai bóng dáng hòa vào nhau, hắn rốt cục hài lòng.

Hàn Phỉ ngó ngó hắn đột nhiên tới gần, nói: "Làm sao thế? Đau à?"

Tiểu hài nhi lắc đầu, nói: "Mập mạp, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi."

Hàn Phỉ nháy mắt mấy cái, tưởng bản thân mình nghe lầm.

Tiểu hài nhi lặp lại một lần nữa, càng thêm chăm chú nói: "Sau này, ta sẽ không để bọn hắn thương tổn ngươi."

"Triệt gia làm sao đột nhiên lại sến sẩm như thế?"



"Mập mạp, rất đau đúng không?"

Trong lòng Hàn Phỉ cảm động, nói: "Không đau, Triệt gia mới đau."

Tiểu hài nhi đưa tay ôm lấy Hàn Phỉ, bóng dáng nho nhỏ của hắn ở trong lồng ngực dày rộng của Hàn Phỉ có vẻ càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.

"Mập mạp, ngươi hi vọng ta trở thành Tam Hoàng Tử điện hạ sao?"

Hàn Phỉ không hiểu tại sao tiểu hài nhi thình lình lại hỏi vấn đề này.

"Làm sao?"

"Mập mạp hi vọng sao?"

Hàn Phỉ chăm chú nói: "Không phải là hi vọng, mà là ngươi căn bản chính là Tam Hoàng tử."

"Nếu như ta là Hoàng Tử, tại sao phải chịu đòn, tại sao bọn họ có thể bắt nạt ta?"

"Bởi vì ngươi còn chưa đủ mạnh mẽ."

"Thế nào mới có thể trở nên mạnh mẽ?"

"Thận trọng từng bước."

Tiểu hài nhi tựa hồ không hiểu ý tứ của từ này lắm, trên gương mặt nhỏ nhắm xoắn xuýt nỗ lực đi tìm hiểu.

Hàn Phỉ cười cười, nhớ lại nhóm Ảnh Vệ tuyệt đối trung thành bên người Vương gia, nàng đột nhiên nói: "Sức lực của một người là có hạn, có một ít chuyện ngươi không thể làm được, nhưng ngươi có thể nắm giữ một nhóm có thể giúp ngươi làm việc, mà cái này, mới là thứ một cường giả chân chính mới có tư cách sở hữu."

"Người có thể giúp ta làm việc?"

"Đúng thế. Rất nhiều chuyện, căn bản không cần ngươi tự mình động thủ, người có thực lực cường đại chỉ có thể nói là một võ phu, nhưng người có thể khống chế một đám người mạnh mẽ, thì mới là cường giả chân chính."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play