"Đến rồi, chính là chỗ này, đã nhớ kĩ tuyến đường vừa đi chưa?"

Hàn Phỉ liên tục gật đầu, nói: "Đã nhớ kỹ rồi, tỷ tỷ."

"Một tiếng tỷ tỷ này ngươi gọi không lỗ, ta đã ở chỗ này ba năm, nhưng bây giờ trong lãnh cung chỉ có một vị chủ nhân ở lại, vì thế cũng không tính là khổ cực, ngươi chỉ cần hỗ trợ chăm sóc một đứa bé là được rồi."

Hàn Phỉ kinh ngạc nói: "Đứa bé?"

"Hừm, đúng, ngươi rất nhanh sẽ được gặp, trước tiên làm quen một chút rồi lại nói."

Hàn Phỉ ngẩng đầu nhìn toàn bộ cung điện lụi bại này một chút, trong lòng có chút đau thương, còn cảm thấy có chút đồng tình cho vị phi tử được phân phối đến chỗ này ở. Một nơi âm u như thế, chỉ đứng một lúc thôi cung cảm thấy lạnh cả người, chứ nói gì là phải thường trú ở đây. Nhưng.. Tại sao lại còn có một đứa bé?

"Đi theo ta, ta mang ngươi làm quen với công việc hàng ngày một chút, sau này sẽ giao cho ngươi làm."

Hàn Phỉ gật đầu.

"Đúng rồi, ta tên là Xuân Hồng, sau này cứ gọi ta là Thải Linh tỷ tỷ."

Hàn Phỉ triệt để phát ngốc, không nhịn được ngẩng đầu nhìn vài lần, trong lòng có một loại cảm giác là lạ, Thải Linh?

Trên mặt Hàn Phỉ vẫn duy trì vẻ cung kính, nói: "Thải Linh tỷ tỷ."

"Ừm, đi theo ta."

Hai người đi vào trong lãnh cung, mới vừa bước vào, liền cảm nhận được một trận hàn ý, Hàn Phỉ run run, giương mắt nhìn cấu trúc nơi này, đều là màu xám trắng, làm cho người ta một loại cảm giác cực kì ngột ngạt.

Hàn Phỉ không nhịn được nhỏ giọng nói: "Toàn bộ Lãnh Cung chỉ có ai ở?"

Thải Linh dừng bước lại, nói: "Sau này ngươi nói chuyện cẩn trọng một chút, phải chú ý một vài yêu cầu, chuyện đầu tiên, chính là sinh hoạt ở đây nhất định phải bỏ tật xấu lắm miệng." Hàn Phỉ lập tức che miệng.

Thải Linh lại nói: "Còn nữa, ta chỉ nói một lần, hiện tại ở Lãnh Cung là Tuyết quý nhân, mà Tuyết quý nhân yêu thích yên tĩnh, ngươi nhớ không lớn tiếng ồn ào là được rồi, nhớ, không có chuyện gì đừng đi quấy rầy chủ nhân, cũng không nên tới gần. Nhớ kỹ chưa?"



Hàn Phỉ cuống cuồng gật đầu.

"Được rồi, hiện tại câm miệng, đi theo ta."

Thải Linh dẫn Hàn Phỉ đi về phía trước, Lãnh Cung này vậy mà rất lớn, nhưng bởi vì không có ai ở, hầu như đều là phòng bỏ trống hoang phế, đều bị mạng nhện quấn quanh, ngay cả cửa sổ cũng đã hỏng, lâu năm thiếu tu sửa. Đi một vòng, cho đến khi đi tới một khu phòng nhỏ tương đối lụi bại ở vị trí cuối cùng.

Thải Linh dừng bước lại, nói: "Đến rồi, chính là chỗ này, sau này nơi ngươi chủ yếu hoạt động chính là ở đây."

Hàn Phỉ ngẩng đầu nhìn, nói: "Đây là chỗ nào?"

"Ngươi đã quên những gì ta đã nói rồi sao, ở đây ít hỏi đi, làm thêm nhiều việc vào."

Hàn Phỉ giống như đứa trẻ làm bậy vội vã nhận sai.

Thải Linh thở dài một hơi, nhìn hai bên Hàn Phỉ một chút, có ý riêng nói: "Hình thể này của ngươi.. ngược lại là rất thích hợp, sau này có thể giảm béo."

Hàn Phỉ cũng có chút đau thương, nàng cũng không muốn mập như vậy a!

Thải Linh đẩy nàng một cái, nói: "Vào đi thôi, ta sẽ không đi vào, đúng rồi, ngươi gọi là gì vây?"

Hàn Phỉ vội vàng nói: "Ta tên là Hàn Phỉ!"

Thải Linh đăm chiêu nói: "Danh tự này ngược lại không tệ, được rồi, vào đi thôi, ta đi đến chỗ Tuyết quý nhân một chuyến."

Hàn Phỉ gật đầu, sau đó đi vào, chỉ là vừa quay đầu, đã nhìn thấy Thải Linh vội vàng đi ra, thần sắc tựa hồ còn có một chút căm ghét, giống như không muốn nhìn thấy người bên trong vậy.

Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thu tầm mắt lại, đi vào, trong miệng gọi một hồi: "Có ai không? Có ai không~~~ta là cung nữ mới tới, xin hỏi có ai không?"

Không có bất kỳ sự đáp lại nào. Hàn Phỉ cảm giác thấy hơi âm u, giương mắt nhìn khu nhà nhỏ này một cái, có vẻ đây là gian nhà tồi tàn nhất toàn bộ Lãnh Cung, lụi bại đến độ không giống như là một nơi có người ở. Hàn Phỉ còn cảm thấy có phải Thải Linh nhìn nàng không hợp mắt nên chơi đùa nàng hay không, nơi này căn bản không giống như là chỗ để người ở mà.



Mãi đến khi, Hàn Phỉ nhìn thấy trong một góc phòng động động, sau đó lăn ra một hòn đá. Hàn Phỉ run sợ, cẩn thận từng li từng tí đi tới, đã nhìn thấy cái kia ở đó có một đống đồ vật chồng chất lung tung, vô cùng dơ dáy bẩn thỉu, nhưng vừa rồi thật sự là có người động đậy.

"Có ai không?" Hàn Phỉ lại gọi một câu.

Lần này, Hàn Phỉ rốt cục nhìn thấy một cái đầu bù xù chui ra. Nàng giật mình. Một khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu mang đầy vẻ phòng bị. Hàn Phỉ cẩn thận nhìn kĩ khuôn mặt đầy tro bụi kia nỗ lực phân biệt một hồi, sau đó lập tức khiếp sợ. Sao nhìn lại có chút giống nam thần thế nhỉ? Hàn Phỉ giống như gặp quỷ vậy, đột nhiên túm đứa bé ra, nhưng lại chỉ vồ vào một vũng nước thập trũng, hai tay toàn là bùn đất. Hàn Phỉ cũng kinh ngạc đến ngây người, còn dùng ngọn tay đâm đâm, trừ bùn còn có chút dinh dính, không biết là vật gì, quá buồn nôn. Nàng giương mắt, nhìn xung quanh, tiểu tử kia cũng đã không thấy bóng dáng.

Hàn Phỉ cảm giác trái tim mình run rẩy một hồi, nàng thăm dò gọi một câu: "Tần Triệt?"

"Bộp." Có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất. Hàn Phỉ theo thanh âm nhìn sang, đã nhìn thấy một đứa bé chạm tứ chi xuống đấy giống như sói vậy, ánh mắt đều màu xanh, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ phòng bị. Nhưng Hàn Phỉ lại chỉ thấy đau lòng, nàng cơ hồ là nhìn chằm chằm gương mặt đó, dù cho lúc này khuôn mặt ấy tràn đầy bẩn thỉu cũng không che lấp được cảm giác quen thuộc. Là Tần Triệt. Thực sự là.. Tần Triệt. Là lúc hắn còn nhỏ.

Hàn Phỉ đột nhiên che miệng lại, nước mắt không khống chế được rơi xuống. Nhưng trong mắt tiểu hài nhi, lại giống như là có từng tầng từng tầng thịt mỡ đang đung đưa, khiến hắn nhìn mà có chút.. phát thèm. Hắn đã ba ngày không tìm được đồ ăn, hắn rất đói, hắn không muốn ăn cá chạch dưới bùn nữa, lần trước hắn ăn một lần, liền bị đi ngoài ba ngày, thà nhìn đói còn hơn. Vì thế hắn luôn cố gắng tìm kiếm, nỗ lực tìm ra một vài thứ có thể ăn. Nhưng hắn không tìm được, cho nên khi hắn nhìn thấy một đoàn thịt bụ bẫm, hắn rất thèm thuồng a.

Hàn Phỉ liều mạng lau nước mắt, nỗ lực khống chế tâm tình mình, không để cho mình có vẻ là người xấu, nàng không thể nào nghĩ được rằng nàng ở trong mắt Tiểu Tần triệt, chính là một đoàn thịt làm người trông mà thèm.

Hàn Phỉ nỗ lực để nhìn mình thật hòa ái, ôn nhu nói: "Ngươi gọi là Tần Triệt sao?"

Tiểu hài nhi vẫn không nói lời nào, nhưng cảnh giác trong mắt cảnh giác hơi ít đi một chút, chỉ là vẫn cứ không tiến đến.

Hàn Phỉ nén lòng, nói: "Ngươi không biết nói chuyện sao?"

Tiểu hài nhi cất giọng kỳ quái nói: "Đói bụng."

Hàn Phỉ tưởng mình nghe lầm: "Ngươi nói cái gì?"

Tiểu hài nhi nói lại một lần nữa, tựa hồ là vô cùng dùng lực, vô cùng chăm chú nói: "Đói bụng."

Lần này Hàn Phỉ nghe rõ ràng, nhìn kỹ thân hình tiểu hài nhi, gầy yếu đến mức chẳng khác nào một bộ xương, khuôn mặt vốn nên mũm mĩm cũng lõm vào một chút, dựa theo nhãn quang chuyên nghiệp của Hàn Phỉ mà nói, đây quả thực là thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng!

Hàn Phỉ đau lòng vô cùng, vội vã bắt đầu tìm kiếm trên người mình, vậy mà thật sự tìm được một gói giấy dầu, là một nửa cái đùi gà lớn bị cắn dở.

Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, nàng làm sao lại cất giấu thứ này chứ? Còn ghét bỏ mình không đủ mập à!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play