Chết lặng. Hàn Phỉ ngơ ngác nhìn Tần Triệt quỳ một chân trên đất. Mà dao găm trong tay nàng, vẫn còn đang nhỏ từng giọt máu lên nên đất.

Con mắt màu đỏ máu của Tần Triệt dần dần nhạt màu, khôi phục ngăm đen. Chỉ là, trong đôi mắt kia, sinh cơ đã hoàn toàn đứt đoạn. Ánh mắt hắn dường như còn mang theo một tia thống khổ. Nếu là ngày trước, Hàn Phỉ nhất định sẽ đau lòng cùng cực, nhưng hiện tại người đâm dao găm vào ngực hắn, là Hàn Phỉ.

Tần Triệt nhìn nàng, đôi môi tái nhợt mở ra, muốn nói chuyện, nhưng lại không thể nói ra lời, chỉ có máu đỏ chảy ra. Hắn ho khan hai tiếng, cười khổ, gọi một tiếng: "Hàn Phỉ.."

Hàn Phỉ đột nhiên ném dao găm trong tay xuống, cả người đang run rẩy. Vẻ mặt chết lặng của nàng bắt đầu có chút vặn vẹo. Mà lúc này, một cơn gió thổi qua. Một vệt bóng đen chợt lóe lên, từ trên người Hàn Phỉ biến mất không còn tăm hơi.

Hàn Phỉ ngừng run, nàng nhanh chóng di chuyển, đi tới bên người Tần Triệt, khí lực nàng lớn đáng sợ, trực tiếp kéoTần Triệt dậy. Bọn họ đi tới bên cạnh vách núi. Hàn Phỉ đẩy Tần Triệt đến bên cạnh vách núi, một tay lôi cổ áo hắn, chỉ cần nhẹ nhàng buông tay ra, Tần Triệt sẽ rơi vào đáy vực.

Sườn núi này, còn có một cái tên rất dễ nghe, vực Vô Nhai. Theo truyền thuyết, dưới đáy vực ẩn giấu một vùng đất bị lãng quên. Nhưng, đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết, nhìn xuống phía dưới sâu không thấy đấy, bị vụ khí che lấp, không nhìn ra rõ ràng, nhưng đủ để thấy vực này sâu vạn trượng. Ngã xuống, hầu như không có đường sống. Giống như chồng của dì Bình, vĩnh viễn không thể trở về.

Hàn Phỉ rơi lệ, gương mặt chết lặng của nàng đều là nước mắt. Nàng cầm lấy hắn cổ áo, chậm rãi buông ra. Tần Triệt cũng không giãy dụa, vết thương trên ngực làm khí tức của hắn đã gần như không còn, ngay cả việc mở mắt cũng vô vùng khó khăn, hô hấp của hắn từ từ suy giảm. Cuối cùng, Tần Triệt nhắm hai mắt lại. Mà bàn tay của Hàn Phỉ, cũng dần dần buông ra. Một ngón, hai ngón.. cho đến cuối cùng, khuôn mặt Hàn Phỉ vặn vẹo, hoàn toàn buông tay.

Thân thể Tần Triệt ngửa ra sau, trong giây lát này, thời gian giống như bị kéo dài ra. Hắn đang nhìn nàng, trong tròng mắt mang theo một loại thần thái bị phản bội. Hàn Phỉ đối diện với ánh mắt của hắn, biểu hiện chết lặng nhiều thêm một tia thống khổ, nước mắt nàng mãnh liệt rơi xuống. Tần Triệt rớt xuống. Thời khắc này, trái tim Hàn Phỉ tâm, hoàn toàn vỡ nát.

"Tần Triệt!"

Thân thể nàng tán phát ra ánh sáng màu vàng, một lần nữa hất tung hắc ảnh sư phụ ra, nàng liều mạng duỗi cánh tay, muốn kéo Tần Triệt lại, nhưng đầu ngón tay của nàng, chỉ có thể cực khổ vô lực đụng tới lọn tóc đen bay lên của hắn. Chỉ một chút, âm dương cách biệt.

"Không!"



Hàn Phỉ trơ mắt nhìn Tần Triệt ngã xuống, mà chính nàngh, nàng chính là kẻ cầm đầu. Hàn Phỉ lập tức muốn nhảy xuống theo, nhưng cánh tay nàng đột nhiên bị nắm lấy. Thân thể Hàn Phỉ treo ở bên cạnh vách núi, nàng ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt thất kinh của Bách Lý Mân Tu.

"Tiểu Bạch.."

Bách Lý Mân Tu dùng hết khí lực muốn kéo Hàn Phỉ về phía sau, nói: "Ngươi nắm chặt lấy tay ta! Đừng buông ra!"

Nước mắt Hàn Phỉ càng thêm mãnh liệt, nàng khàn khàn nói: "Ngươi buông tay ra, Tiểu Bạch! Tần Triệt đã ngã xuống! Ta muốn chôn cùng hắn!"

"Ngươi điên rồi! Hàn Phỉ! Lên cho ta! Ta sẽ không để ngươi chết!"

"Tiểu Bạch! Buông tay.."

Hàn Phỉ nghẹn ngào nói: "Ta yêu cầu ngươi.. Buông tay.."

Nước mắt che hết tầm nhìn, Hàn Phỉ muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Bách Lý Mân. Nếu như Tần Triệt chết, vậy thì nàng lưu lại trên đời này còn có ích gì? Đào Bảo phản bội nàng. Mà nàng phản bội Tần Triệt. Chính tay nàng cầm dao găm đâm vào tim hắn, lại chính tay nàng đẩy hắn xuống vực thẳm, nàng thậm chí còn đều gϊếŧ tất cả mọi người, hộ vệ của nàng, Tiểu Ngộ Không, Khôi Nam.. Nàng gϊếŧ nhiều người như vậy, hại chết nhiều người như vậy, nàng mới là người không nên sống sót nhất, nàng mới là người nên chết đi. Lòng Hàn Phỉ đã chết, nàng biết mình có bệnh, một loại trạng thái không cách nào khống chế chính mình, nàng không thể hoàn toàn trách cứ Đào Bảo, luồng bạo lệ kia, loại trạng thái điên cuồng kia cũng đại diện cho việc nàng không thể khống chế chính mình. Lúc này Hàn Phỉ rốt cục nhớ tới.. lúc nàng bị Phương gia bắt đi, lúc nàng đang hôn mê, có người rót độc tố vào trong cơ thể nàng. Nàng ẩn ước còn nhìn thấy, sắc mặt dắc ý của Lưu Tam tinh, nàng rõ ràng đã nhớ lại đoạn ký ức hỗn loạn kia.

【 ngươi là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ta, ta sao có thể để cho ngươi chạy, tốt hơn là cho ngươi thử độc tố mới nhất đi, thời kì ủ bệnh của độc này dài hơn so với dự liệu của ta, ta thật sự không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy dáng vẻ ngươi trở thành binh khí hoàn mỹ nhất lúc độc phát tác)

Đúng vậy a, nàng đã sớm trúng độc, đã sớm có bệnh. Nàng trắng trợn không kiêng dè gì trách tội Đào Bảo như vậy chẳng qua là để che giấu chột dạ của bản thân, những ngày đó nàng nôn nóng cùng bạo lệ, đều là bởi vì nàng có bệnh. Hàn Phỉ nghĩ, người như nàng, không cần sống trên đời này, nên cứ như vậy mà ngã chết, đền mạng cho Vương gia, đạo trời sẽ không tha cho nàng, không nên sống sót. Nàng chậm rãi buông tay ra, Bách Lý Mân Tu đã gần như sắp bắt không được nàng.



"Hàn Phỉ! Không cho phép buông tay! Có nghe không!"

Bách Lý Mân Tu chưa từng kinh hoảng như thế, lúc hắn nhấc kiếm xông lại, đã nhìn thấy thi thể đầy đất, cùng với cảnh Hàn Phỉ đẩy Tần Triệt xuống vách núi trong nháy mắt, hắn bị hù dọa, sững sờ tại chỗ, chưa kịp phản ứng, cứ như vậy chỉ trong một chút thời gian, hắn đã nhìn thấy Hàn Phỉ tựa hồ cũng dự định nhảy xuống. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất nắm lấy tay nàng, nhưng hiện tại, nàng căn bản không muốn sống sót.

Bách Lý Mân Tu phẫn nộ, điên cuồng hô to: "Hàn Phỉ! Ngươi cho rằng chết như vậy là xong sao? Hô Duyên Đình đã đánh bại Tần Mục! Nhân mã đã bao vây rừng rậm! Thân dân thôn Thủy Biên, còn có người nhà họ Dư đều đang cố gắng! Còn có những bộ xương khô, dù cho ngươi đánh nát Khôi Nam thành từng mảnh, bộ hạ của hắn vẫn trung thành với ngươi! Bộ hạ như vậy, ngươi nhẫn tâm nhìn thấy bọn họ toàn quân bị diệt sao?"

Hàn Phỉ sửng sốt. Lòng dạ ác độc tàn nhẫn run lên.

"Bọn họ đều coi ngươi là tín ngưỡng! Là tín ngưỡng! Hàn Phỉ! Ngươi liền từ bỏ như vậy có xứng đáng với họ không?"

Khí lực của Bách Lý Mân Tu sắp cạn, sắc mặt hắn tái nhợt, nếu không buông tay, ngay cả hắn cũng sẽ bị kéo xuống. Cùng rơi vào đáy vực.

"Hàn Phỉ! Ngươi đẩy Tần Vương xuống! Ngươi cứ như vậy chết đi có thể nhìn mặt hắn không! Ngươi phải sống, sống để chịu đựng sự hổ thẹn, chịu đựng sự tự trách! Đấy mới là sự trừng phạt tốt nhất!"

Lúc Bách Lý Mân Tu câu nói này, hắn cảm giác được bàn tay nàng vốn buông ra, lại siết lấy tay hắn một chút. Sắc mặt Bách Lý Mân Tu vui vẻ, liều mạng một hơi cuối cùng, đột ngột kéo Hàn Phỉ lên. Hai người thở hổn hển, nằm trên đất. Bách Lý Mân Tu liền vội vàng đứng lên kiểm tra tình hình của Hàn Phỉ, mà nàng, đã hôn mê.

"Hàn Phỉ! Hàn Phỉ! Ngươi tỉnh lại đi! Hàn Phỉ!"

Bách Lý Mân Tu hoang mang hoảng loạn ôm Hàn Phỉ lên, liều mạng chạy, vẻ mặt ngay cả chính hắn cũng không biết chỉ toàn là kinh hoảng. Hàn Phỉ không thể xảy ra chuyện gì! Nếu như nàng có chuyện, hắn nên làm gì?

Bách Lý Mân Tu chưa bao giờ ý thức được, nữ nhân này, đã trở nên quan trọng trong lòng hắn như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play