Hàn Phỉ muốn dừng lại, nhưng hắc ảnh sư phụ bay tới bên cạnh nàng, đưa tay nắm chặt lấy tay nàng. Mà lưỡi kiếm càng gia tăng áp lực hơn. Đã quấn tới thân thể hắn. Rõ ràng không có âm thanh, nhưng Hàn Phỉ giống như đã nghe thấy một tiếng rên. Rất đau, nhất định rất đau. Không nên đâm xuống. Hàn Phỉ muốn buông tay ra, nhưng hắc ảnh sư phụ nắm rất chặt, cưỡng bách nàng càng thêm dùng lực.
Hàn Phỉ hoảng loạn, con mắt huyết hồng của nàng một tia thanh minh, tia thanh minh yếu ớt kia đang chống lại, nhưng chung quy không đấu lại được hắc ảnh sư phụ dùng lực cùng với luồng bạo ngược trong lòng kia. Kiếm, càng đâm xuống dưới.
"Xì xì." Đâm vào trong thịt. Bụng chảy máu. Hàn Phỉ cứng ngắc, ngay cả nước mắt cũng dừng lại. Hắc ảnh sư phụ buông tay ra. Hàn Phỉ cảm giác hai bàn tay cùng với cánh tay đều đang run rẩy, mà nàng từ từ nhìn thấy, khuôn mặt bóng đen kia càng ngày càng rõ ràng. Khuôn mặt quyen thuộc, ngũ quan tuấn mỹ, đồ đằng đỏ máu, cùng với.. đôi mắt ngăm đen kia, giống như thâm uyên. Hắn hé miệng. Hàn Phỉ rốt cục nghe thấy hắn đang kêu cái gì. Hắn đang kêu..
"Hàn Phỉ."
Trong nháy mắt, mọi sự tỉnh táo của nàng đều trở về. Con ngươi màu đỏ tươi của Hàn Phỉ rốt cục thấy được tất cả mọi thứ. Đây là Tần Triệt! Là Tần Triệt! Hai tay nàng, dùng kiếm đâm vào thân thể hắn. Hàn Phỉ bị chuyện này hù dọa, kiếm trong tay buông ra, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất. Nàng ngơ ngác nhìn hai tay mình, nhìn hai bàn tay run rẩy tràn đầy huyết dịch. Có máu của rất nhiều người, có ai? Tiểu Giáp, Tiểu Ất, Tiểu Bính, Tiểu Ngộ Không, Khôi Nam.. Còn có, Tần Triệt.
Bước chân Hàn Phỉ có chút phù phiếm, ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn, nàng trợn to tròng mắt, cả người run rẩy. Nàng nhìn thấy trước mặt Tần Triệt ôm bụng, hoảng hốt nghĩ, đây là thật? Còn trò chơi thông qua cửa ải thì sao? Thời khắc này, Hàn Phỉ đột nhiên không nhận rõ. Lí trí nói cho nàng biết, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi thôi, trước mặt hết thảy đều là hệ thống giả thuyết mà ra, nhìn đi, trước mặt nàng cũng chỉ là một hình tượng giả thuyết thôi. Còn có biểu hiện thông cửa ải đây! Vì thế, người này cũng là giả, giả!
"Hàn Phỉ.. Chung quy.. Là ta sai."
Giọng nói của Tần Triệt xuyên thấu màng tai, giống như đâm vào tận trong tim gan nàng. Hô hấp của Hàn Phỉ đình trệ một giây, ngơ ngác nhìn trước mặt. Mà trong tay nàng lạnh lẽo, có đồ vật gì bị nhét vào trong tay nàng. Nàng cúi đầu nhìn, là một thanh kiếm, là kiếm của hắc ảnh sư phụ. Hắc ảnh sư phụ giao kiếm cho nàng.
【 gϊếŧ hắn, ngươi còn một bước cuối cùng)
Hàn Phỉ bắt đầu lắc đầu, nàng muốn ném thanh kiếm này xuống, nhưng hai tay nàng lại nắm rất căng, từng ngón tay đều dùng hết sức lực, làm sao cũng không thể buông ra.
【 ngươi không thể từ bỏ ở ngay bước cuối cùng, gϊếŧ hắn)
Hàn Phỉ liều mạng lắc đầu nói: "Không! Ta không làm được! Ta không làm được!"
【 hắn chẳng qua chỉ là giả, ngươi đang sợ hãi cái gì)
Hàn Phỉ đầy mặt giãy dụa.
"Không được! Kể cả là giả! Cũng không được! Ta không làm được! Ta sẽ không gϊếŧ hắn! Đó là Tần Triệt a! Là Tần Triệt a!"
Đúng, đó là Tần Triệt! Là người nàng yêu thích! Nàng làm sao có thể thương tổn hắn? Nàng làm sao cam lòng thương tổn hắn? Nàng làm sao cam lòng? Hàn Phỉ muốn bỏ kiếm trong tay xuống, nhưng cánh tay nàng cũng không thể động đậy. Thời khắc này, nàng sửng sốt. Hắc ảnh sư phụ chậm rãi lắc đầu.
【 Hàn Phỉ, ngươi quá khiến ta thất vọng)
Sau một khắc, hắc ảnh sư phụ tiến lên, chậm rãi nhập cùng thân thể Hàn Phỉ. Hàn Phỉ sợ hãi muốn tách ra, nhưng nàng không làm được. Hắc ảnh sư phụ hoàn toàn dung hợp trong cơ thể nàng, sau đó hai tay nàng động, chậm rãi nắm kiếm giơ lên. Không! Không nên như vậy!
Hàn Phỉ trong nháy mắt liền đoán được hắc ảnh sư phụ muốn làm gì, bắt đầu giằng co.
"Đào Bảo! Đào Bảo! Ngươi đi ra a! Không thể như vậy! Đó là nam thần! Là nam thần a!"
"Đào Bảo! Ngươi đi ra!"
"Nhanh đình chỉ tất cả những thứ này! Đào Bảo!"
Lúc Hàn Phỉ tê tâm liệt phế gào thét, thanh âm của Đào Bảo cũng chậm rãi vang lên.
"Kí chủ, đây là một khảo nghiệm mà thôi. Người kia chẳng qua là một nhân vật tưởng tượng."
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không phải! Không phải! Đây không phải là nhân vật tưởng tượng! Đó là thật! Là Tần Triệt thật!"
"Kí chủ, ngươi cần hoàn thành việc thông qua cửa ải, thông qua mọi cửa ải, một cái cũng không thể thất bại."
"Đào Bảo! Ngươi gạt ta! Đây không phải giả thuyết có đúng không? Tất cả những thứ này cũng không phải giả thuyết có đúng không?"
"Kí chủ, bắt đầu thông qua cửa ải."
Dứt lời, bất luận Hàn Phỉ có hô hoán thế nào, Đào Bảo cũng không trả lời, mà giọng nói của Hàn Phỉ cũng đã khàn khàn, nàng kêu khóc, muốn dừng lại, nhưng kiếm của nàng vẫn từng bước một tới gần. Nàng đứng trước mặt Tần Triệt. Nàng nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của hắn. Nhìn thấy hắn ôm bụng, khóe miệng có một nụ cười cay đắng. Nàng nghe thấy hắn đang nói.
"Hàn Phỉ, ngay cả nàng, cũng phải phản bội ta sao?"
Hàn Phỉ ngẩn ra, muốn phủ nhận, nhưng tay nàng vẫn không khống chế được. Nàng nâng cao thanh kiếm lên. Hắn ngửa đầu nhìn nàng. Thời khắc này, giống như bị kéo ra rất dài. Kiếm phong phát ra ánh sáng lạnh, tựa hồ chiêu kiếm này, đâm thẳng vào trái tim của hắn. Gương mặt Hàn Phỉ vặn vẹo. Lí trí đã chiến thắng bạo ngược trong lòng, nàng liều mạng muốn ngừng tay. Nhưng, Kiếm đã rơi xuống. Tần Triệt nhắm mắt lại.
"Phập." Kiếm đâm vào trong nhục thể. Máu, từng giọt từng giọt rơi xuống. Đào Bảo sửng sốt. Tần Triệt cũng choáng váng. Một bàn tay khác của Hàn Phỉ, nắm chặt thân kiếm, cắt ra một lỗ hổng, huyết dịch theo thân kiếm rơi xuống. Hàn Phỉ gần như trở nên điên cuồng, nàng hé miệng tự mình lẩm bẩm.
"Hàn Phỉ.. Ngươi.."
Hàn Phỉ đau đến nhe răng nhếch miệng. Nhưng, trong thần sắc của nàng lại mang theo một vệt bướng bỉnh.
"Ai cũng không thể.. thương tổn hắn.."
"Ai cũng.. không thể a a a!"
Một tiếng gào thét, thân thể Hàn Phỉ lóe lên một mảnh kim quang. Một tia hắc ảnh từ trong cơ thể nàng bắn ra. Mà xung quanh giống như có một đạo bình chướng trong suốt bị phá toái.
"Đùng!" Tất cả đều bị phá toái.
Tràng cảnh thật sự triệt để lộ ra. Hàn Phỉ mệt bở hơi tai ngã quỳ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, mồ hôi che khuất cả tầm mắt của nàng. Xung quanh tất cả lộ ra nguyên hình, nàng và Tần Triệt đứng ở giữa một mảnh đất trống, mà một đầu của khu đất trống, là vực sâu. Nàng ngã quỳ trên mặt đất, mà Tần Triệt, sắc mặt tái nhợt che miệng lại, tựa hồ có huyết dịch đang tràn ra. Hàn Phỉ hoảng hốt, nàng lảo đảo bò lên, cũng không quản tay trái mình đã da tróc thịt bong, chạy vội tới bên cạnh hắn, nhìn vết thương trên bụng chảy máu nhuộm đỏ cả y phục tuyết trắng của hắn.
"Tần Triệt, Tần Triệt, Tần Triệt!"
Hàn Phỉ hoảng loạn muốn thay hắn che vết thương, thật vất vả mới dừng lại nước mắt như mưa.
"Tần Triệt, thật xin lỗi, thật có lỗi với chàng! Ô.. tại sao chàng không tránh ra! Chàng nên hoàn thủ! Chàng nên gϊếŧ ta!"
Hàn Phỉ hận không thể gϊếŧ chết chính mình, là tự tay nàng đâm kiếm vào người hắn, là nàng tự tay làm thương tổn hắn!