Nộ khí của Hàn Phỉ dường như cũng tiêu tan theo câu nói nhục mạ kia. Nàng có chút tức giận, nhưng cũng đau lòng, đỡ Tần Triệt lên, sau đó tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, kiểm tra giúp hắn một phen, nhưng người kia lại từ chối.
Hàn Phỉ kinh ngạc nói: "Làm sao thế?"
Tần Triệt cau mày, nhìn về phía Vô Tận, nói: "Có ai xông tới à?"
Vô Tận bĩu môi, không nói lời nào, chỉ dùng cành cây trên thân mình lăn qua lăn lại Tiểu Ngộ Không trên mặt đất. Hàn Phỉ nhìn thấy cúng có chút đau lòng Tiểu Ngộ Không, nhưng nhìn hắn vẫn luôn mê man đến bây giờ, bị người lăn qua lăn lại tựa hồ còn có vẻ vô cùng thích ý, nàng liền quyết định hay là chấp nhận đi, dù sao Vô Tận cũng chỉ muốn chơi cho đỡ buồn thôi.
Vô Tận không nhịn được chen vào một câu, nói: "Ta chính là cánh rừng rậm này, sao ta không nhận ra nhỉ?"
Hàn Phỉ có chút bất đắc dĩ, Thụ Nhân này hiện tại tâm tình cực giống một đứa bé, lại còn là tiểu hài tử đặc biệt nhằm vào nam thần. Nhưng Vô Tận vừa nói xong câu đó, bản thân liền sửng sốt, sắc mặt hơi biến đổi.
Tần Triệt trầm mặt, nói: "Hàn Phỉ, rời khỏi nơi này đi."
Lòng Hàn Phỉ căng thẳng, ngay lập tức bắt lấy ống tay áo hắn, sắc mặt băng lãnh, không nhịn được cất cao âm điệu, nói: "Ngươi lại muốn đẩy ta chạy đi nơi nào? Ngươi lại muốn bỏ ta lại sao?"
Giọng nói của nàng cũng biến điệu, biểu hiện căng thẳng, dường như chỉ cần Tần Triệt gật đầu, liền sẽ tan vỡ. Tần Triệt trầm mặc một hồi, đột nhiên đưa tay đặt trên đầu Hàn Phỉ. Vò vò.
Hàn Phỉ choáng váng, mở to hai mắt nhìn hắn, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không biết rằng, giờ khắc này sắc mặt nàng có bao nhiêu hoảng loạn, có bao nhiêu kinh hoảng, nàng sợ hắn sẽ bỏ lại nàng, mà nàng không biết mình còn có thể chịu đựng lần thứ hai nữa hay không.
Tần Triệt mở miệng, từng chữ từng câu nói: "Lần này, ta sẽ không rời đi."
"Tần Triệt.."
"Chúng ta cùng đi."
Vẻ mặt Hàn Phỉ giãn ra, nàng muốn lộ ra một nụ cười, nhưng trong phút chốc lại bị tâm tình rất phức tạp làm cho quên mất, nàng nhếch môi, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: "Chàng, chàng nói thật sao?"
Tần Triệt câu lên khóe môi, nói: "Nàng không muốn đi?"
Hàn Phỉ lập tức trở tay dùng lực ôm lấy cánh tay hắn, nói: "Tuyệt đối không, phải đi cùng!"
Tần Triệt gật đầu, nói: "Được."
Lần này, Hàn Phỉ nở một nụ cười thật rực rỡ đã lâu không thấy, như ánh mặt trời. Mà ánh mắt Tần Triệt, chậm rãi dời khỏi nụ cười của nàng, nhìn về phía một hướng khác.
Bách Lý Mân Tu dời đi một bước, đem thân ảnh của mình hoàn toàn ẩn nấp phía sau một cái cây. Vẻ mặt hắn không nhìn ra tâm tình, hắn quay lưng bước đi bình tĩnh đến quỷ dị, chỉ có hai tay rủ xuống đang nắm rất chặt mới bại lộ tâm tình thực sự của hắn. Hắn nhìn Hàn Phỉ đi quá lâu chưa trở về, lập tức không an tâm, liền tự mình đi tìm kiếm, nhưng hắn không nghĩ tới, Hàn Phỉ lại ở chỗ này.
Hắn nhìn thấy nàng dường như đang nói chuyện với ai đó, nhưng trừ một đoạn thân cây thì ngay cả một bóng người cũng không có, đang muốn chạy về phía Hàn Phỉ, há mồm gọi tên nàng, Bách Lý Mân Tu đã nhìn thấy Tần Triệt đứng ra. Vì vậy, hắn vô thức trốn sang một bên, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao phải trốn tránh, luôn cảm thấy.. dường như hắn đã trở nên dư thừa.
Bách Lý Mân Tu cười khổ một tiếng, bắt đầu từ khi nào, hắn lại có cảm giác mình bị dư thừa như thế, nhưng lúc Hàn Phỉ đứng cùng Tần Triệt, đúng là so với hắn vẫn còn thật nhiều tình cảm không rõ, là hắn xuất hiện quá muộn, bỏ qua thời cơ tốt nhất, vì thế giờ khắc này, hắn phải đứng ở chỗ này, trốn ở phía sau thân cây, mà Tần Triệt ở nơi đó, đường hoàng ôm ấp lấy Hàn Phỉ.
Bách Lý Mân Tu ngẫm lại, đã bao lâu hắn không nhìn thấy Hàn Phỉ nở nụ cười rực rỡ như vậy. Dù cho hắn không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng điều này không trở ngại hắn nhìn thấy Hàn Phỉ lộ ra nụ cười, quá mức rõ ràng, cũng quá mức hoài niệm. Thì ra, không phải là nàng quên cười, không phải là nàng buồn bực, mà chỉ bởi vì hắn không phải là người có thể chọc nàng cười mà thôi. Chung quy không phải là hắn. Bách Lý Mân Tu tự giễu cười cười, cảm giác mình không nên đi ra, nếu không nhìn thấy, thì không cần trực tiếp đối mặt như vậy, còn có thể lừa mình dối người.
Tần Triệt thu tầm mắt lại, hắn tất nhiên là nhìn thấy Bách Lý Mân Tu đứng ở nơi đó, nhưng hắn cũng không tính nói cho Hàn Phỉ biết. Vô Tận ngó ngó Tần Triệt cùng Hàn Phỉ, lại ngó ngó hướng kia, nếu như hắn không nhầm, vậy hẳn là Vân Hỏa đại nhân, chỉ là không nghĩ tới hai vị đại nhân lại đụng nhau ở chỗ này, nhưng Vân Nến đại nhân căn bản là hoàn toàn thất bại a, tuy kết quả này hắn vẫn luôn biết rõ. Hàn Linh Thần Vệ tên khốn kiếp này vẫn luôn âm hiểm chiếm lấy bệ hạ như thế, điểm này chính là điểm Vô Tận phi thường khó chịu.
Hàn Phỉ không biết Tiểu Bạch đứng phía sau mình, mà dù cho biết rõ cũng không thể nhìn mặt hắn, nàng cảm thấy tâm tình mình lại trải qua việc lên voi xuống chó, phản ứng có chút trì độn, cho nên dù nghe thấy Tần Triệt nói sẽ không rời đi cũng không có cách nào yên tâm, bàn tay vẫn tóm chặt lấy ống tay áo của Tần Triệt, giống như một đứa trẻ.
Vô Tận rốt cục không nhịn được, nói: "Đi? Đi cái gì mà đi! Cũng đừng đi! Những tên tạp chủng kia dám đi vào nơi này, thì không thể bỏ qua cho chúng! Chung quy phải trả giá thật lớn!"
Hàn Phỉ hút hút mũi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hình như sau khi nam thần nhìn thấy Thụ Nhân Vô Tận đều không có nửa phần kinh ngạc, thậm chí còn giống như quen biết đã lâu.
Hàn Phỉ không nhịn được nói: "Vương gia, chàng không kinh sợ sao?"
Tần Triệt gật đầu: "Ừm?"
Hàn Phỉ chỉ chỉ Thụ Nhân, nói: "Cái này.."
Tần Triệt thấy buồn cười, nói: "Có Khôi Nam ở đây."
Hàn Phỉ ngộ ra, ở chung một chỗ lâu với tên Bạch Cốt Tinh Khôi Nam như vậy, chỉ là một Thụ Nhân, còn có gì đáng kinh ngạc? Ngược lại là nàng quá ngạc nhiên.
Vô Tận không hiểu bọn họ nói gì, nhưng vẫn thúc giục nói: "Chúng ta cùng đi giáo huấn những tên tạp chủng kia! Bệ hạ, ngươi muốn nhìn thấy kết cục của chúng không? Trước đây ta vẫn còn đang ngủ say, vì thế không thể trợ giúp bệ hạ xua đuổi những tên tạp chủng kia, nhưng hiện tại, ta có thể làm được."
Hàn Phỉ ròng rã sắc mặt, chỉ là tay nàng vẫn không buông ống tay áo của Tần Triệt ra, vẻ mặt chăm chú nói: "Có bao nhiêu người đến?"
Vô Tận cảm ứng một phen, sắc mặt càng thêm xanh lên, nói: "Rất nhiều."
Sau đó giống như cảm thấy mình nói còn chưa đủ cụ thể, lại thêm một câu: "Rất nhiều."
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Trừ người của Hô Duyên Đình ra, còn có người khác đi vào sao?"
Vô Tận chần chờ một hồi, nói: "Ta cảm nhận được một cơn sóng khí tức xa lạ rất lớn ở ngoài rừng rậm, bọn họ có hành động đi vào. Nhưng bọn hắn ở một hướng khác, hai nhóm người này tạm thời sẽ không đụng mặt nhau."
Lòng Hàn Phỉ cũng chìm xuống. Nàng có một suy đoán không tốt, e là truy binh của triều đình truy binh cũng đến đây rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT