Còn chưa tới gần, đã có thể nhìn thấy cách đó không xa, ở giữa không trung bị bao phủ một đoàn hắc khí, cũng bao trọn cả khu rừng, từ xa nhìn lại, giống như một cái kết giới hư huyễn. Đoàn người Hàn Phỉ dừng bước lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía trước.

Bách Lý Mân Tu mở miệng nói: "Đây chính là Vô Tận Sâm Lâm."

Trong lòng Hàn Phỉ nặng nề, nói: "Ta rốt cuộc biết tại sao các ngươi lại hình dung nơi này kinh khủng như thế, chướng khí trong rừng cũng đã thực chất hóa."

Bách Lý Mân Tu kinh ngạc nói: "Chướng khí?"

Hàn Phỉ gật đầu, đưa tay chỉ chỉ đoàn hắc khí bao phủ phía trên khu rừng, nói: "Chướng khí dày đặc như vậy, cơ thể người hút vào quá nhiều sẽ giống như bị trúng độc mãn tính trúng độc, nhẹ thì sản sinh ảo giác, nặng thì đánh mất tính mạng, tiến vào khu rừng này ải thứ nhất đã hung hiểm như thế sao."

Bách Lý Mân Tu sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Chúng ta không thể tiến vào."

Hàn Phỉ câu lên vẻ tươi cười, ánh mắt lóe lên một vệt tinh quang, nói: "Không, chúng ta phải đi vào, đây là một tin tức tốt, vùng rừng rậm này càng nguy hiểm, vậy thì đối với kẻ địch mà nói, cũng nguy hiểm như thế."

Bách Lý Mân Tu giống như hiểu được ý đồ của Hàn Phỉ, không đồng ý nói: "Ngươi đang mạo hiểm."

Hàn Phỉ cười nói: "Điện hạ có nguyện theo ta mạo hiểm không? Không, không đúng, ngươi không muốn cũng phải theo."

Sau đó, Hàn Phỉ xoay người, triệu tập người nhà họ Dư lại.

"Hiện tại thu thập tất cả dược tài còn sót lại, chướng khí này cũng không khó phá giải, thời gian của chúng ta không nhiều, vì thế phải nhanh."

Người nhà họ Dư giống như được trao cho sứ mệnh, mỗi một người đều lộ ra vẻ kích động mà hưng phấn, cả quãng đường đi, bởi vì tố chất thân thể quá kém, đã thành phiền toái của toàn bộ trong đội ngũ, trong lòng từng người nhà họ Dư cũng bị nghẹn một hơi, liền nghĩ nhất định phải mạnh mẽ giúp Hàn cô nương một tay để có thể khẳng định giá trị của mình! Hiện tại vừa vặn có một thời cơ tốt!

Hàn Phỉ giao cho người nhà họ Dư, hạ lệnh cho tất cả mọi người cũng chuẩn bị kỹ một tấm vải, nếu không có thì trực tiếp xé từ trên y phục xuống, mặt khác phải che lại tất cả mọi chỗ da thịt bị lộ ra bên ngoài, mắt cá chân cũng phải quấn lại toàn bộ, trên thân có thể mặc bao nhiêu quần áo liền mặc. Đối với mệnh lệnh này, đoàn người tương đối nghi hoặc, nhưng không có ai đưa ra nghi vấn, mà nhất nhất nghe theo.



May là bây giờ thời tiết còn không nóng nực đến mức hận không thể không mặc quần áo, thêm vào tới gần rừng rậm, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nhiệt độ dường như giảm xuống một ít, vì thế mặc nhiều quần áo cũng không có chuyện gì.

Tề Ngộ Không lẻn đến bên người Hàn Phỉ, nói: "Thủ lĩnh, đây là đang làm gì? Chúng ta không phải là muốn đi vào rừng sao? Thế nào lại không đi vào, người phía sau không phải là sắp đuổi tới sao?"

Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một tia mưu kế, nói: "Bọn họ tính kế chúng ta, chúng ta cũng không thể thành thật không làm gì."

Tề Ngộ Không lập tức trở nên hưng phấn, nói: "Thủ lĩnh, ngươi muốn làm cái gì?"

Hàn Phỉ câu câu khóe môi, nói: "Rừng cây chiến, ngươi biết không?"

Tề Ngộ Không sững sờ: "Rừng cây chiến?"

"Đúng vậy a, một loại chiến pháp đặc biệt có ý tứ."

Đợi đến khi người nhà họ Dư điều phối tốt giải dược cũng chỉ mất một canh giờ mà thôi, Hàn Phỉ lập tức để mọi người dùng nước pha loãng giải dược, chia nhau uống vào, sau đó che mũi, tay chân cũng được bao phủ chặt chẽ, ngay cả phần cổ và đầu cũng được quấn vải, nhìn có chút không ra ngô ra khoai.

Hàn Phỉ bao phủ toàn thân chặt chẽ, một tay cầm vải bịt lại miệng mũi, vừa mệnh lệnh cho mọi người lại gần khu rừng đạp ra vết chân hỗn độn, cũng phá hoại một ít thảm thực vật phía ngoài cùng, ngụy trang thành tràng cảnh bọn họ khẩn cấp chạy trốn. Sau đó mọi người liền đi vào khu rừng.

Cảm thụ đầu tiên chính là nơi này quá yên tĩnh. Yên tĩnh đến quỷ dị, dường như ngay cả tiếng bọ kêu chim hót cũng biến mất, toàn bộ khu rừng đều không tồn tại khí tực của vật sống. Sắc mặt Hàn Phỉ rất cẩn thận, trước khi tiến vào đã báo cho biết mọi người, bất luận tình huống thế nào cũng không thể cởi miếng vải trong tay ra, một khi nhận thấy thân thể không thoải mái thì lập tức báo cáo, vì ngăn ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Hàn Phỉ còn cho người nhà họ Dư phân tán khắp nơi trong đoàn người, để phòng ngừa bất cứ lúc nào có người ngã xuống. Trong đó, không bị ảnh hưởng nhất đại khái chính là những bộ khô lâu không cần hô hấp kia, ngay cả da dẻ cũng không cần bao bọc, dù gì cũng chỉ là một bộ da mà thôi, thấy thế, ngay cả Hàn Phỉ cũng có chút ước ao.

Che kín toàn thân chính là vì tránh khỏi độc trùng cùng độc xà trong rừng, động vật có thể sinh tồn ở một nơi dày đặc chướng khí như vậy, không có loài nào là có thể xem thường, bước thứ nhất của rừng cây chiến, chính là phải bảo đảm bản thân có thể sống sót.

Lúc cả đội ngũ nhân số đông đảo bước vào khu rừng cũng không phát sinh quá nhiều tiếng vang, điểm này có được là do bình thường kiên trì không ngừng huấn luyện, dọc theo con đường này, mỗi người đều đã trưởng thành rất nhiều, ngay cả những người yếu ớt nhất cũng thay đổi.

Theo sự thâm nhập, Hàn Phỉ chậm rãi phát hiện dấu hiệu có sinh vật hoạt động, tỷ như, quấn quanh một thân cây khô trước mặt là một con rắn màu sắc sặc sỡ, đôi mắt con rắn vẫn còn đang nhìn nàng chằm chằm, cái lưỡi dài màu tím đen vừa phun ra nuốt vào, làm người tê dại cả da đầu, chỉ dựa vào màu sắc trên thân thể của con rắn kia cũng có thể nhìn ra được độc tính của nó mạnh bao nhiêu.



Bách Lý Mân Tu hơi nhướng mày, móc dao găm ra, lúc đang muốn bay qua gϊếŧ chết con rắn, Hàn Phỉ đè tay hắn lại: "Đừng nhúc nhích. Chớ làm tổn thương nó."

"Hàn Phỉ, đừng nói với ta, ngươi muốn bắt nó đấy nhé!"

Bách Lý Mân Tu có một loại đau đầu tên là Hàn Phỉ. Từ lúc đồng hành cùng nàng, hắn cảm thấy đau đầu đã trở thành thói quen.

"Đây là Ngũ Hoa xà, độc tính rất mạnh, gần như chỉ mấy hơi thở cũng đủ để cướp đi tính mạng người. Nhưng độc dịch của nó cũng rất hữu dụng." Trong mắt Hàn Phỉ đầy vẻ nóng lòng muốn thử.

"Một khi bị cắn, ngươi liền xong."

"Tiểu Bạch, đừng lo lắng."

Nói rồi, Hàn Phỉ đẩy Bách Lý Mân Tu ra, đang định tiến lên, vai đã bị giữ lại, nàng kinh ngạc quay đầu, đã nhìn thấy ánh mắt Bách Lý Mân Tu vốn luôn mang vẻ ôn nhu đã nhiễm phải nộ khí hiếm thấy.

"Ngươi đến là có đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu không?"

Khí thế của Hàn Phỉ yếu xuống, lầm bầm một câu: "Ta chỉ là muốn độc dịch của nó."

"Vậy dừng lại cho ta!"

Nói rồi, Bách Lý Mân Tu đẩy Hàn Phỉ sang một bên, tự mình bước lên trước, lúc mọi người chưa kịp phản ứng thân ảnh lóe lên, bên kia, con rắn Ngũ Hoa phát ra thanh âm tê tê, cái đầu hình tam giác dột nhiên hướng về phía trước lao lên, mở rộng hai chiếc răng sắc tấn công, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người bóp lấy đầu ở ngay giữa không trung.

Hàn Phỉ nhìn trợn mắt hốc mồm, lần đầu tiên cảm thấy Tiểu Bạch cũng là người khủng bố như vậy. Mãi đến tận lúc Hàn Phỉ lấy độc dịch, sắc mặt Bách Lý Mân Tu vẫn chưa hòa hoãn lại, Hàn Phỉ gãi đầu một cái, quyết định cứ như vậy bỏ mặc không quan tâm, nàng không có thời gian chữa trị mỗi quan hệ với vị Thái tử điện hạ này.

Hàn Phỉ lấy ra bí tịch chiến thuật, chính là bí tích mà lão thôn trưởng thôn Thủy Biên giao lại cho nàng trước khi chết, trên đó có ghi chép một chút bố trí liên quan đến chiến thuật rừng cây chiến, Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười nguy hiểm. Bức bọn họ phải tiến vào nơi này, vậy thì cũng đừng trách nàng độc ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play