Hác lão bản trầm mặc không nói. Nàng khổ sở không phải là vì đau đớn, mà là vì thái độ của Khôi Nam. Đúng vậy, nàng thừa nhận, đây là một trong số rất ít nam nhân mà nàng có ấn tượng tốt, thậm chí còn có thể bỏ xuống sự kinh hãi ban đầu, nhưng nàng không nghĩ tới người đàn ông này lại tránh nàng như tránh rắn độc vậy. Ở cùng phòng nhưng phải đứng ở chỗ xa nàng nhất, đưa chén nước cho nàng bởi vì không muộn chạm vào nàng mà buông tay ra, không cẩn thận gỡ bỏ y phục nhìn thấy thân thể nàng, không có chút nào xin lỗi liền chạy. Hác lão bản xin thề, nàng chưa bao giờ gặp phải một nam nhân nhát gan như thế! Mặc dù nàng rất có hảo cảm nhưng cũng không muốn mắt dày dây dưa không dứt với hắn!
Hàn Phỉ nhìn bộ dáng Hác lão bản tức giận bất bình, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng thông minh không tiếp tục truy hỏi, Hác lão bản rõ ràng là không có vẻ muốn nhắc lại chuyện này nữa, xem ra lần này nàng coi như có lòng tốt lại làm ra chuyện xấu rồi.
Vì muốn thoát khỏi lúng túng, Hàn Phỉ liền cố gắng moi ra một đề tài khác, nói: "Hác lão bản lần này tới tìm ta là vì chuyện gì?"
Nói đến chính sự, Hác lão bản cũng thu lại tâm tình buồn bực của mình, điều chỉnh sắc mặt nói: "Ta vốn muốn đến báo cho Hàn cô nương về chuyện cửa thứ hai của giải đấu y sư sắp cử hành, nhưng lại bị hủy bỏ rồi, mong Hàn cô nương báo lại cho sư muội của ngươi biết."
Hàn Phỉ kinh ngạc, nếu Hác lão bản không nhắc thì nàng cũng đã quên mất chuyện này, nhân tiện nói: "Làm sao lại hủy bỏ?"
Nàng nhớ giả đấu này rất quan trọng, làm sao đột nhiên lại bị hủy bỏ như thế?
Hác lão bản cũng nghiêm túc, nói: "Hiện tại thế cục đã bắt đầu không yên ổn, Trung Thảo Đường ý thức được điểm này, mà hiệp hội y sư cũng vậy, vì thế giải đấu y sư năm nay trước tiên tạm dừng. Ngoài ra, gia tộc của ta sai người truyền lời, bảo ta lập tức trở về, e là không bao lâu nữa, chiến sự sẽ bắt đầu a."
Sắc mặt Hàn Phỉ thay đổi, nàng biết chiến tranh là như thế nào.
"Làm sao lại như vậy? Có phải ba nước còn lại muốn khai chiến không?"
Hác lão bản lắc đầu một cái, nói: "Không phải là chuyện của bốn nước lớn, mà là các quốc gia nhỏ xung quanh đã liên hợp lại, quy mô vô cùng lớn, có tổ chức, mà mục đích chính là bốn nước lớn, càng bết bát hơn là vốn dĩ bốn nước lớn không hề hòa hợp với nhau, nhìn bề ngoài đúng là không có phân tranh, nhưng nội bộ đã sớm rục rịch, hiện tại các tiểu quốc liên hợp, từng nước lớn lại đề phòng kiêng kị nhau, trận chiến này, sớm muộn cũng phải xảy ra thôi."
Hàn Phỉ rơi vào trầm tư.
Hác lão bản tiếp tục nói: "Ta đã bắt đầu tiến hành đóng của Thần Nông Giá ở các nơi, sau này e là sẽ mất một quãng thời gian rất dài cũng không mở ra, nhưng Thần Nông Giá ở những thành trấn chủ yếu vẫn sẽ kinh doanh, một ít thành thị ở biên giới cũng đã bắt đầu ngừng cung cấp dược tài, vì thế ta quyết định tự mình đến đó một chuyến, lần này ta mang đến đây khá nhiều dược tài, xem như là bồi tội với Hàn cô nương."
Hàn Phỉ có chút thụ sủng nhược kinh, nói: "Hác lão bản, ngươi không cần như vậy."
Hác lão bản lắc đầu một cái, nói: "Hàn cô nương, ngươi còn nhớ mặt nạ dưỡng da không? Chắc ngươi cũng đã biết được độ bán chạy của nó rồi chứ?"
Hàn Phỉ nhớ lại hàng ngũ xếp hàng thật dài để mua kia, gật gù, nói: "Ta có chút bất ngờ."
Hác lão bản cười, nói: "Cũng không kỳ quái, là nữ nhân, thích chưng diện chính là thiên tính, vì đẹp mà trả giá thật lớn cũng không tiếc. Vì vậy độ nóng của mặt nạ cũng không có chút nào kỳ quái, điều này cũng đa tạ Hàn cô nương đã cung cấp dược phương làm mặt nạ, dựa theo ước định trong này, lợi nhuận là một nửa của ngươi."
Nói rồi, Hác lão bản đứng dậy, từ trong ngực móc ra một tờ ngân phiếu, nói: "Vì có chút gấp, ta không kịp tính toán toàn bộ sổ sách, chỉ có thể lấy trước một phần cho Hàn cô nương, cùng với nhóm dược tài này, ta nghĩ Hàn cô nương sẽ cần, giao cả cho ngươi."
Hàn Phỉ nghe xong vô cùng vui mừng, nàng hiện tại thiếu nhất chính là dược tài cùng tiền đấy! Nhất là dược tài, hiện dưới tay nàng có cả một gia tộc Ngu Tường, người người đều là đại phu, nhưng nếu không có dược tài, thì đại phu cũng chỉ là người bình thường, dược tài Dư gia mang theo đã sớm dùng thất thất bát bát, tất nhiên đều là do lần đó cứu Hàn Phỉ, cũng liên quan với việc làm cả Nam Thành ngủ say, nhưng điều Hàn Phỉ không biết chính là, dược hàng ngày luyện ra cũng đã dùng xong.
Ngay cả tiền.. thứ này càng quan trọng! Hiện tại đội ngũ khổng lồ như vậy, nàng chung quy phải bận tâm đến vấn đề ăn uống của đoàn người, vì vậy cũng không từ chối lòng tốt của Hác lão bản.
Hác lão bản thấy Hàn Phỉ nhận lấy, trong lòng mới buống xuống một nửa, nói: "Hàn cô nương, tuy ta không biết tại sao ngươi lại bị truy nã cùng Tần Vương, nhưng ta có nghe được phong thanh, có một nhóm thuộc đội hộ vệ đi ra từ Đế đô, mà nhân số cũng không phải số ít, mặc dù không biết có phải tìm kiếm ngươi cùng Tần Vương hay không, nhưng các ngươi cũng phải chú ý nhiều hơn."
Sắc mặt Hàn Phỉ thay đổi, nói: "Mặc kệ thế nào, nơi này không thể ở lại nữa, ngay hôm nay sẽ phải khởi hành!"
Hác lão bản ngẫm lại, nói: "Hàn cô nương, đội ngũ của các ngươi hiện tại quá mức đông đảo, còn có một nhánh.. một nhánh đội ngũ đặc biệt như vậy, tốt nhất muốn tránh khỏi tai mắt, thì không thể vào thành, chỗ này của ta có một phần địa đồ của Hàn Linh, các ngươi đại khái có thể theo hướng Tây Bắc mà đi, con đường này tương đối hoang vắng, các thành trấn cũng cách nhau khá xa, không dễ dàng tìm hiểu tin tức, mà địa thế nơi này rất thích hợp cho việc ẩn tàng tung tích."
Hàn Phỉ không thể chờ đợi được nữa tiếp nhận địa đồ xem. Hác lão bản chỉ chỉ trên bản đồ một nơi tương đối cao, nói: "Nơi này phải nhớ kỹ, nhất định phải tách ra! Vô luận như thế nào cũng không nên tới gần, con đường lớn này là có nguy cơ lớn nhất."
Hàn Phỉ sững sờ, nhìn về phía Hác lão bản chỉ, nơi đó chính là biên giới với Vân Hỏa quốc. Mặt trên bản đồ vẽ mấy cây cây, hẳn là một khu rừng.
Hác lão bản lập tức giải thích nói: "Vùng rừng rậm này gọi là Vô Tận Sâm Lâm, đúng theo ý tứ trên mặt chữ, là khu rừng không có điểm cuối, bên trong đến cùng là lớn bao nhiêu, sâu bao nhiêu, căn bản không có ai biết, những người từng đi vào cũng chưa có một air a được, cho nên người đời mới đặt cho nó cái tên là Vô Tận Sâm Lâm."
Hàn Phỉ nghe danh tự này có một tia quen tai, dường như có hình ảnh gì đó vô cùng sống động.
"Hàn cô nương, nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói, vĩnh viễn, vĩnh viễn chớ tiến vòa Vô Tận Sâm Lâm, người ở trong khu rừng sẽ mất phương hướng, hơn nữa nơi đây quanh năm giăng đầy chướng khí, mà chướng khí này có thể gây ảo giác, làm người ta không thể rời đi, lâu dần nơi này liền thành một khu cấm địa, nhưng ta từng nghe có người nói, trước đây thật lâu, có một người đi vào sau đó thành công đi ra."
Hàn Phỉ nín thở, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hác lão bản thở dài, nói "Người kia chỉ nói một câu, ở một nơi rất sâu trong Vô Tận Sâm Lâm, có một cái vực sâu, mà cái vực sâu kia, gọi là vực Vô Tận, truyền thuyết kể lại rằng vực Vô Tận nối với một thế giới khác, một nơi hoàn toàn khác với thế giới này, mà thế giới kia, gọi là Vùng đất Thất Lạc."
Hàn Phỉ rốt cục nhớ ra, chồng của dì Bình thôn Thủy Biên, chính là vì đi tìm nơi thất lạc này, mà biến mất trong vực Vô Tận.
Hác lão bản thấy sắc mặt Hàn Phỉ biến đổi, cho là nàng có suy nghĩ nóng lòng muốn thử, vội vã ngăn cản nói: "Hàn cô nương! Ngươi đừng coi đây là chuyện giật gân, việc này ngàn vạn không thể qua loa được a! Tốt nhất phải tránh xa khu rừng này, lệnh truy nã của Hàn Linh ở quốc gia khác không dễ xài, các ngươi có thể tiến vào trong Vân Hỏa quốc, bản gia chúng ta ở Vân Hỏa quốc có một chút quan hệ, ta sẽ cho ngươi một cái lệnh bài thông Quan, ngươi cầm lấy, đến lúc đó đến Vân Hỏa quốc tránh một chút."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT