Tần Mục nhíu nhíu mày, cúi đầu đã nhìn thấy vẻ mặt nhìn đến phát ngốc của Hàn Yên, còn có một chút ngơ ngác, nhất thời cảm thấy nàng rất đáng yêu.

Hắn đưa tay ra, nói: "Nếu không muốn bị vây xem thì đưa tay cho ta."

Hàn Yên có chút chưa kịp phản ứng, nhìn thấy xung quanh giống như là có người đã nhận ra Tần Mục thì mới minh bạch, đưa tay ra, đã bị Tần Mục cầm lấy, đột nhiên khẽ kéo. Cả người Hàn Yên liền vùi vào trong lồng ngực Tần Mục. Lần đầu tiên Hàn Yên đỏ mặt.

Tần Mục cúi đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng đỏ như trái táo, nhất thời tâm tình cảm thấy rất tốt, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, giục nó tiến lên.

Cả người Hàn Yên đều rơi vào một loại cảm giác kỳ quái, người ôm nàng, đường đường là Đại Hoàng Tử, là người được ca tụng là có hy vọng leo lên hoàng vị nhất, thậm chí tướng mạo rất bất phàm, cũng không phải là hạng người vô năng. Nói Hàn Yên không động tâm, đó là giả. Nàng bắt đầu rơi vào một loại tâm tình rất phức tạp, kế hoạch vốn đã được trù hoạch kĩ lưỡng cũng lảo đà lảo đảo..

Một bên khác, Hàn Phỉ vẫn còn đang dưỡng thương căn bản không biết hành tung của nàng và Tần Triệt đã sớm bị phát hiện, thậm chí còn có một nhóm truy binh lớn đã theo sát mà tới. Nàng hiện tại đang đau đầu vì không biết sắp xếp cho một đám người này như thế nào mới tốt. Thôn dân thôn Thủy Biên cùng người nhà họ Dư thì còn dễ, nhưng một đám bộ xương kia thì phải làm sao bây giờ a? Bọn họ chỉ cần tùy tiện ném ra một người cũng đủ để hù chết người ấy chứ?

Lúc Hàn Phỉ đang đau đầu, thì chuyện còn khiến nàng nhức đầu hơn theo đó mà đến, đó chính là Hác lão bản của Thần Nông Giá cũng tới. Đồng thời, Hác lão bản lại đến quá đột ngột, Hàn Phỉ cũng chưa kịp đem giấu kỹ đội quân Khôi Chính đi thì đã bị bắt gặp, Hác lão bản là một nữ hán tử hấp tấp, lúc nhìn thấy một đám khô lâu đang hành động tự nhiên đi tới đi lui, rốt cuộc cũng không thể gánh vác được, trực tiếp nhắm mắt lại, ngất xỉu. May là được Khôi Nam tay mắt lanh lẹ ôm lấy, tránh khỏi việc trực tiếp đụng vào sàn nhà.

Chờ đến khi Hác lão tỉnh lại, đã nhìn thấy một gương mặt tuấn tú lo lắng nhìn nàng, ngũ quan đoan chính, một cỗ khí tức trang nhã nhào tới trước mặt, vừa nhìn chính là.. hình mẫu nam nhân nàng yêu thích a! Loại nam nhân đàng hoàng trịnh trọng này quả thực chính là đâm vào trái tim nàng a!

Hác lão bản ngây ngốc tại chỗ, khiến Khôi Nam còn tưởng bộ hạ của mình đã dọa nàng phát ngốc, dường như người này là hảo hữu của bệ hạ, là người rất trong yếu với người, lập tức lo lắng nói: "Xin chào, xin hỏi ngươi không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Sắc mặt Hác lão bản lập tức phát hồng, tính tình cơ linh, khéo mồm khéo miệng cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Hàn Phỉ vốn còn đang sợ hãi không biết đối diện để giải thích với nàng như thế nào, nàng vừa nhìn Hác lão bản đỏ mặt nằm ở trong lồng ngực Khôi Nam, lại vừa nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ lo lắng của Khôi Nam. Hàn Phỉ sờ sờ cằm, nàng đúng là đã quên, Hác lão bản hình như vẫn chưa lập gia đình, mà Khôi Nam.. lúc hắn biến thành người, dáng dấp thật thật sự rất có tình lừa dối a, có nên nói cho Hác lão bản biết người đàn ông này chính là một bộ xương khô không nhỉ..



"Ta, ta không sao."

Khôi Nam vẫn không yên lòng, nhìn kĩ lại một chút, xác định nàng thật không có bất kỳ tổn thương nào, lập tức cảm thấy hành động hắn ôm một cô nương như vậy có vẻ không tốt lắm, lập tức đưa nàng ngồi lại vững vàng rồi buông tay ra, áy náy nói: "Rất xin lỗi, đường đột cô nương, là tại hạ sai."

Hác lão bản vội vàng xua tay: "Không không không! Là ta nhất thời, nhất thời sợ hãi, chuyện không liên quan ngươi, ngươi, ngươi gọi là gì vây?"

"Tại hạ là Khôi Nam, là thuộc hạ của bệ.."

Hàn Phỉ lập tức đánh gãy: "Là cấp dưới Vương gia mới thu! Đúng! Chính là như vậy!"

Khôi Nam trầm mặc, cũng không giải thích, lại càng không phản bác, bệ hạ nói cái gì thì chính là cái đó.

Hác lão bản kinh ngạc một hồi, lập tức nghĩ đến lệnh truy nã kia, đúng vậy, hiện tại Hàn cô nương là tội phạm truy nã, tất nhiên là ở cùng một chỗ với Tần Vương.

"Tần Vương đại nhân cũng đang ở đây sao?" Hác lão bản muốn xác định lại một chút.

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Nhưng hiện tại Vương gia đang nghỉ ngơi, ngươi không cần đi quấy rầy hắn."

Trên thực tế nàng mới vừa châm cứu cho nam thần một phen, cũng để hắn dùng một chén thuốc, bởi vì tác dụng của thuốc nên hắn mới nghỉ ngơi, ngày trước Vương gia tới cứu nàng cũng không biết là tại sao lại làm được, mấy cái xe lăn vạn năng tốt nhất nàng lưu lại cũng đã hỏng toàn bộ, hơn nữa đều bị mài mòn đến lợi hại, mà chân của Vương gia..

Hàn Phỉ bây giờ nghĩ lại cũng hận không thể tự đập bản thân một trăm lần! Nếu như nàng không bị tóm lấy, Vương gia sẽ không vì cứu nàng mà ép buộc chính mình, càng sẽ không phải chịu vết thương như vậy. Ngay cả sư phụ của nàng là Hạc lão, lúc nhìn thấy những vết thương chồng chất trên chân của Vương gia cũng trầm mặc. Cũng từ lúc đó, vốn Hạc lão đối với tênTần Vương đồ bỏ này cũng không có hảo cảm gì, thậm chí còn thường thường nói móc hắn cho bõ ghét, nhưng sau lần ấy thái độ với hắn lại thay đổi, càng thêm cung kính hơn một chút, ngữ khí cũng vì thế mà vô cùng ôn hòa.



Nhưng may mà Hạc lão ở lại chỗ này, mỗi ngày trôi qua ở trong gian phòng mới mởi, cùng Hàn Phỉ thảo luận, thử nghiệm rất nhiều loại dược phương, trong lúc này còn có thêm lão đại phu Ngu Vân Khánh, ba người triển khai một hồi thảo luận cùng cãi vã kịch liệt, tranh chấp mặt đỏ tới mang tai, rốt cục cũng xác định được đơn thuốc, cũng kê cho Vương gia dùng. Vui mừng là, tình trạng cơ thể của Vương gia đúng là khá hơn một chút. Cũng không biết có phải là ảo giác của Hàn Phỉ hay không, dường như sau khi nam thần rời khỏi hoàng cung, thân thể hắn cũng không suy yếu bằng trước đây nữa, khi trước ở Tù Tình cung, nam thần còn thỉnh thoảng sẽ nôn ra máu, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không thấy, còn thường xuyên có thể làm ra một chút chuyện kinh thiên động địa, tỷ như cứu nàng.

Hàn Phỉ đem hết thảy đều coi như là trời cao ban ơn, có lẽ là nhìn thấy nàng thành tâm như vậy, vì thế mới cho thân thể nam thần càng ngày càng tốt hơn.

Đến khi Hàn Phỉ từ trong suy nghĩ về nam thần thoát ra, đã nhìn thấy Hác lão bản đầy mặt e lệ nhìn Khôi Nam. Nhìn đến nỗi hắn có chút tê dại cả da đầu.

Hàn Phỉ đình chỉ cười, nói: "Hác lão bản, sao ngươi lại đến nơi này?"

Hác lão bản lưu luyến thu tầm mắt lại, nói: "Ta nghe thủ hạ nói có người cầm thẻ bài đến cửa hàng của Thần Nông Giá, ta liền đoán ra là Hàn cô nương, vì thế chạy suốt đêm tới, chỉ là không nghĩ tới Hàn cô nương sẽ ở một nơi khỉ ho cò gáy như vậy."

Nói rồi, Hác lão bản còn có chút kinh hồn bạt vía liếc mắt nhìn những bộ khung xương, nuốt nước miếng, nói: "Hàn cô nương, vậy, những thứ này là gì thế? Ta không có nhìn lầm chứ, là xương sọ à?"

Khôi Nam đường đường chính chính nói: "Vâng, những người này đều là bộ hạ của tại hạ, vừa rồ hù dọa đến cô nương, thật sự rất xin lỗi."

Hác lão bản trợn mắt lên, nói: "Ngươi, ngươi nói là, bọn họ là bộ hạ của ngươi?"

Khôi Nam rất phối hợp gật đầu.

Hác lão bản gian nan nói: "Ngươi đang nói đùa đúng không? Tất cả những thứ này đều là đang nằm mơ chứ!"

Khôi Nam trầm mặc một hồi, nếu người này là bằng hữu của bệ hạ, lại đã nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, vậy thì cũng không cần ẩn giấu nữa. Ngay sau đó, Khôi Nam liền thi triển môn thần thông biến từ một người sống sờ sờ thành một bộ xương khô. Hác lão bản mắt nhắm lại, lần thứ hai ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play