Lúc Hàn Phỉ khi tỉnh lại, nàng đã nằm trên một chiếc giường sạch sẽ. Trên dưới thân thể đều truyền đến một cảm giác ấm áp, các vết thương cũng đã được đắp thuốc, mơ hồ còn có cảm giác ngứa ngáy truyền đến, đó là dấu hiệu vết thương đang khép lại.

Nàng giương mắt, đã nhìn thấy một gương mặt mơ hồ chậm rãi trở nên rõ ràng. Gương mặt mang theo mặt nạ, là Vương gia của nàng. Ánh mắt của nàng lập tức ưướŧ áŧ.

"Tỉnh rồi?"

Hàn Phỉ gian nan muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay nàng lại bị hắn ấn xuống.

"Đừng nhúc nhích, miệng vết thương của nàng vừa mới được đổi thuốc."

Hàn Phỉ khàn khàn mở miệng: "Vương gia.."

"Ừm."

Hàn Phỉ cong miệng lên, lại hô một tiếng: "Vương gia."

"Làm sao?"

"Ta, ta chỉ muốn gọi chàng."

Hàn Phỉ cảm giác mình thật chẳng ra sao, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn gọi hắn, muốn hắn nhìn nàng, đôi mắt nàng chợt cảm thấy nóng bỏng.

"Vương gia, ta còn sống ư?" Nàng đột nhiên hỏi như vậy.

Bên tai không hề có tiếng trả lời.

Hàn Phỉ hoảng hốt một hồi, đừng nói là nàng chết thật chứ?

"Không được ta cho phép, nàng sẽ không chết."

Lòng Hàn Phỉ dần yên ổn lại, nàng hé miệng, kiên định nói: "Vâng, chủ nhân không cho phép nô gia chết, vậy nô gia tuyệt đối sẽ không chết!"

"Ngươi dám muốn chết hả, không biết tìm ở đâu ra cho sư phụ một đồ đệ tùy hứng như thế chứ!"

Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên chen vào. Hàn Phỉ sững sờ, có chút khó tin dời tầm mắt sang chỗ khác. Đã nhìn thấy Hạc lão vừa phá tán bầu không khí lãng mạn bước vào, còn không chút khách khí đẩy Tần Triệt ra. Mà càng hiếm thấy là, Tần Triệt không hề buồn bực.



Hàn Phỉ run giọng nói: "Sư phụ.."

Râu mép Hạc lão vểnh lên, nói: "Ngươi còn nhớ ta là sư phụ của ngươi sao? Khiến mình trở thành bộ dáng này, ngươi cho rằng sư phụ sẽ đau lòng ngươi sao!"

Hàn Phỉ nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ là sững sờ nói: "Không đúng, sao sư phụ lại tới đây? Người, người không phải là.."

Hạc lão liếc mắt nhìn Tần Triệt một cái, rên một tiếng, nói: "Ta vốn đang vân du tứ hải, lại bị người kia trói đem về đây. Ta chỉ là một lão cốt đầu, còn không thể tiếp thụ được lễ lớn như vậy! Tần Vương đại nhân đúng là rất lợi hại! Thủ hạ của người cũng lợi hại không kém a!"

Hàn Phỉ quay đầu, liếc mắt nhìn Vương gia, có chút hiểu, đây là Vương gia lo lắng cho nàng nên mới sai người đi tìm sư phụ mang tới đi.

"Tốt tốt, ngươi đừng mãi nhìn hắn nữa! Ta biết các ngươi tình ý sâu đậm, hiện tại thương thế trên thân thể ngươi rất nặng, đừng có lộn xộn cho ta!"

Hàn Phỉ có chút ngượng ngùng thu tầm mắt lại, nói: "Sư phụ, ta đã hôn mê bao lâu?"

Hạc lão xòe ra năm ngón tay.

Hàn Phỉ kinh ngạc, nàng hôn mê lâu như vậy sao? Trong khoảng thời gian này đã phát sinh chuyện gì?

Hàn Phỉ vội vã muốn đứng dậy, nói: "Vương gia, những người kia.."

Tần Triệt hơi nhướng mày: "Nằm xuống."

Hàn Phỉ lập tức ngoan ngoãn nằm xuống lại, không dám mở miệng.

"Không cần lo lắng."

Hàn Phỉ nhìn nam thần dường như rất bình tĩnh, vì vậy những chuyện kia là đã giải quyết xong xuôi sao? Kí ức cuối cùng của nàng là khi nam thần đột nhiên xuất hiện, sau đó xảy ra chuyện gì nàng cũng không thể nhớ ra, nhưng, dường như đã phát sinh chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Đợi đến khi Hàn Phỉ rốt cục được Hạc lão ban ơn có thể xuống giường, vết thương trên người nàng cũng gần như đã khép lại hoàn toàn, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mà vết thương của nàng hình như tốt lên quá nhanh, tốc độ khép lại này tuyệt đối là chưa từng nghe thấy, nhưng nàng cũng không có tâm trạng để ý nhiều đến chuyện này, mà không thể chờ đợi được nữa muốn đi tìm Tần Triệt hỏi những chuyện xảy ra sau khi nàng hôn mê.

Nhưng nàng vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy ngoài sân có vô số đôi mắt đang chăm chú nhìn mình. Trong những đôi mắt ấy, có kích động, có hưng phấn, có nước mắt, có lo lắng.

Thân thể Hàn Phỉ lập tức cứng đờ, miệng mở lớn, còn xoa xoa mắt mình, sau khi xác định bản thân không bị hoa mắt thì lại nghiêm trọng hoài nghi nàng có phải đang sản sinh ảo giác hay không? Tại sao nàng lại nhìn thấy một đám Bạch Cốt Tinh cùng thôn dân thôn Thủy Biên cùng với người nhà họ Dư ngồi dưới đất cùng một chỗ, chen thành một đoàn, nhưng trong đó lại phi thường hòa hợp. Nàng xin thề vừa rồi nàng còn nhìn thấy một bộ xương còn tùy ý để một đứa bé chui vào bụng hắn bò tới bò lui!

"Các ngươi.."

Khôi Nam đứng lên đầu tiên, hổ thẹn nói: "Mạt tướng tự ý đến đây, còn mong bệ hạ không trách tội."

Ngu Vân Khánh cũng đứng lên, vui mừng nói: "Cô nương tỉnh là tốt rồi."



Đậu Nành ồm ồm nói: "Hàn cô nương, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, mọi người đều rất lo lắng cho ngươi, vì thế chạy suốt đêm tới. Đáng tiếc, toàn bộ đã bị Khôi Nam đại ca giải quyết xong, không hỗ trợ được gì."

Những người này từ bốn phương tám hướng chạy tới từ lúc nào thế? Còn nữa từ bao giờ thì lại có thể ở chung hòa thuận vậy? Các ngươi nhìn thấy một đám bộ xương đang hành động không cảm thấy kinh sợ sao? Tại sao cảnh tượng lại hài hòa đến thế hả?

Bởi vì sắc mặt Hàn Phỉ thật sự quá kinh sợ, Tần Triệt cũng không nhịn được câu lên khóe môi. Hàn Phỉ đột nhiên có cảm giác, nghiêng đầu qua chỗ khác, đã nhìn thấy nam thần đứng ở nơi đó, đẹp đẽ đến mức giống như một bức tranh. Nàng vội vã chạy tới, vừa chỉ vào những người kia, vừa mồm miệng không rõ nói: "Vương, Vương gia, cái này, những thứ này, cũngđều là do chàng làm ra sao?"

Tần Triệt lắc đầu, nói: "Tự bọn hắn đến đây."

Hàn Phỉ thở dài hai cái, lại nói: "Vậy, người nhà họ Phương đâu? Còn những tên mặc đạo bào nữa? Cũng không thấy sao? Chuyện gì đã xảy ra?"

Hàn Phỉ vừa nói, vừa rất tức giận, rất có ý tứ muốn gϊếŧ người.

"Vương gia, những người kia quá xấu! Tuyệt đối một tên cũng không thể thả cho chạy thoát được! Ta sẽ gϊếŧ chết bọn họ! Tức chết ta, dám đối xử với ta như vậy! Vừa vặn ta điều phối được rất nhiều thuốc, thuốc gì cũng có, còn có một chút dược vật còn chưa kịp thí nghiệm, nhất định phải khiến bọn chúng sống không bằng chết!"

Hàn Phỉ vừa nói, vừa nhìn thấy vẻ mặt mọi người đều có chút kỳ quái, cũng đều không dám đối diện với nàng, vừa thấy nàng nhìn qua, đều đồng loạt dồn dập né tránh tầm mắt. Điều này làm cho Hàn Phỉ có chút nghi hoặc, lúc quay đầu muốn hỏi nam thần, bàn tay của Tần Triệt đã che trên đầu nàng, vò vò.

"Bọn họ đã nhận trừng phạt."

Hàn Phỉ cảm thấy có chút lạ quái, nhưng nam thần xoa đầu khiến nàng vô cùng thoải mái, sực lực cùng sự cơ linh bình thường cũng mềm xuống, chậm chập nói: "Trừng phạt như thế nào?"

Tần Triệt câu lên khóe môi, nói khẽ: "Trừng phạt rất nặng."

Hàn Phỉ ngẫm lại, nói: "Nặng bao nhiêu?"

"Đủ để ghi khắc một đời."

Tử vong, thật đúng là ghi khắc một đời.

Hàn Phỉ thỏa mãn, chủ động chà xát với bàn tay Tần Triệt, giống như mèo con vậy. Mọi người thấy Vương gia trả lời thoải mái nước chảy mây trôi như thế, cũng cảm thấy sau lưng có chút lạnh cứng.

Khi bọn họ chạy tới Lâm Nam Thành đã bị mùi máu tanh trong không khí hun đến suýt chút nữa phải nôn ra, mà Phương gia lại càng trở thành địa ngục nhân gian, máu tươi kia dù cho có đào ba thước đất cũng không sạch được, bọn họ chỉ phải chôn thi thể cũng mất tới một đêm, Phương gia từ giờ chẳng khác nào bãi tha ma, nhất là trong đó có một bộ thi thể bị xé nát, căn bản không cách nào nhìn thẳng.

Thảm trạng đêm đó đủ khiến cho mọi người xưa lạnh lẽo như đứng trong hầm băng, cái nhìn với Tần Vương đại nhân cái gì cũng thờ ơ cũng đã thay đổi hoàn toàn, không có một ai dám coi khinh, lại càng không dám trêu chọc Sát Thần này chút nào, cũng càng khâm phục Hàn cô nương lại có thể thản nhiên đứng ở cạnh ác ma như vậy, còn bất ngờ được ác ma sủng ái.

Chỉ có tất cả nhóm bộ xương mới hiểu rõ thì đều trầm mặc đến kì lạ, Khôi Chính Quân bọn họ là những người giỏi giữ bí mật nhất, Thần Vệ đại nhân đã muốn giả ngu, vậy bọn họ liền bồi hắn giả ngu thật tốt. Ngàn năm trước, bệ hạ cùng Thần Vệ đại nhân thích nhất là chơi loại trò chơi ngươi đoán ta đoán này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play