Toàn trường yên lặng như tờ. Ngay cả Tật Phong cũng nhất thời sững sờ tại chỗ, Linh Tam hiện thân, đang muốn bắt người phụ nữ kia lại, đã nhìn thấy đôi mắt Hàn cô nương híp lại, mắt lộ ra hung quang.
Hàn Phỉ đè thanh âm nói: "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"
Băng Linh bò lên, gằn giọng, nói: "Ta nói sai à! Hắn chính là một tên thọt!"
"Đùng!" Băng Linh thật vất vả bò lên lại một lần nữa ngã xuống đất, mà má phải đã sưng đỏ, nàng bụm mặt, khó tin trừng mắt nhìn Hàn Phỉ. Hàn Phỉ thu tay về, lòng bàn tay vẫn còn đang nóng rát, cái tát vừa rồi nàng dùng lực không có chút nào lưu thủ. Một vệt máu từ khóe miệng Băng Linh uốn lượn chảy xuống, tất cả mọi người khiếp sợ, nhưng không có một ai đứng ra, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy cô nương này đến cùng là lấy dũng khí ở đâu mà dám nói ra những lời như vậy. Mà hành vi Hàn Phỉ 'Hộ chủ' kia còn được người nhà họ Dư tán thưởng. Đánh hay lắm. Đánh chết cũng đáng!
"Ngươi, ngươi, ngươi đánh ta!"
Hàn Phỉ cười gằn, nói: "Đánh ngươi thì đã làm sao?"
"Ngươi có tư cách gì, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta!"
Hàn Phỉ nhíu mày: "Dựa vào cái miệng tiện của ngươi!"
Băng Linh suýt nữa bị câu nói này làm cho tức giận đến ngất đi.
Tần Triệt mở miệng: "Nên đi rồi."
Sau đó liền lên xe ngựa, tất cả mọi người trở lại trên xe ngựa, lưu lại Băng Linh ngồi sập xuống đất bị tất cả mọi người ngó lơ, một nữa khuôn mặt sưng húp, dung mạo vốn thanh tú cũng không thể lấy được một chút thương hại nào từ mọi người, Hàn Phỉ cuối cùng liếc nhìn nàng một cái, lúc nàng không chú ý tới liền lặng lẽ giang hai tay, bột phấn li ti bay ra, theo cơn gió thổi tới trên mặt Băng Linh. Sau đó, Hàn Phỉ xoay người trèo lên xe ngựa.
Tật Phong cưỡi ngựa chuẩn bị rời đi, nhưng Băng Linh lại bò lên, oán hận chạy tới, ngăn trước đầu xe ngựa, muốn làm cho chiếc xe dừng lại.
Hàn Phỉ vén rèm lên, híp mắt nhìn nàng, Tật Phong đang sắp bị ép đến mức một lần nữa dừng xe, đã nghe Hàn Phỉ nói thẳng: "Lái qua."
Tật Phong cả kinh: "Nhưng.."
"Lái qua."
"Vâng."
Tốc độ xe ngựa không chậm lại chút nào, trực tiếp xông tới, Băng Linh trợn mắt lên, khó có thể tin những người này vậy mà thực sự không có ý tứ dừng lại, nàng căn bản không có dũng khí tìm chết, vào lúc cuối cùng vẫn là nhảy ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa chạy qua, bị sặc một mặt tro bụi.
Cho đến lúc này, người nhà họ Dư coi như là hoàn toàn nhìn rõ, phòng tuyến cuối cùng của cô nương nhìn qua có vẻ rất dễ nói chuyện, lại vô cùng hiền lành kia chính là chủ nhân, bất kỳ lời nói không tốt nào tới chủ nhân đều trở thành cấm chế tuyệt đối, chạm vào sẽ lập tức nổ tung, đúng là có chút lo lắng cho cô nương kia a.. Ngẫm lại cái tát vừa rồi, nhìn cũng có thể thấy đau đấy.
Sau khi Hàn Phỉ lên xe ngựa vẫn còn có chút tức giận không nhịn nổi, nàng lặng lẽ giương mắt chăm chú nhìn nam thần, nhưng lại hoàn toàn va chạm với ánh mắt của đối phương, hành động nhìn trộm thế mà bị bắt gian tại chỗ.
"Nàng đang lo lắng cái gì?" Hắn hỏi.
Hàn Phỉ do dự một chút, nói: "Vương gia, chàng, chàng thật là hoàn toàn không để ý sao?"
"Nàng quan tâm?"
"Ừm.. Ta quan tâm." Còn vô cùng quan tâm nữa!
Tần Triệt khe khẽ thở dài một hơi, nói: "Không cần để ý người khác."
"Ta biết, ta chính là.. Chính là.. Cảm thấy bọn họ không nên.."
Tần Triệt câu lên khóe môi, nhàn nhạt nói: "Nàng còn nhớ cái nhìn của người khác với nàng không?"
Hàn Phỉ sững sờ, nói: "Sao có thể không nhớ rõ? Không phải gọi là bà béo, thì chính là tên mập, xấu xí các thứ."
"Nàng quan tâm không?"
"Đương nhiên không thèm để ý rồi, ta cũng không có giật cơm nhà bọn họ! Hừ!"
Hàn Phỉ nói xong, chờ thật lâu, cũng không thấy Tần Triệt đáp lời, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy một đôi tay duỗi ra, đặt trên đầu nàng, vò vò.
"Hàn Phỉ, không cần vì những lời nói này mà nhọc lòng."
Trong lòng Hàn Phỉ ấm áp, cảm giác bàn đặt ở trên đầu rất ấm áp, không còn băng lãnh nữa, nàng dường như càng lúc càng tới gần hắn hơn rồi.
Lúc chạng vạng, đội ngũ dừng lại một mảnh rừng nhỏ để nghỉ ngơi, rong ruổi cả một ngày đường, tất cả mọi người đều mệt mỏi, xuống xe ngựa liền bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. May là lúc từ Hoa thanh thành rời đi cũng không quá vội vàng, đã kịp chuẩn bị đồ vật, cả lương khô cũng mang theo, vì thế chuyến đi này, vẫn tính là thoải mái. Chuyện đồ ăn đã không cần quá lo lắng, sau khi Hàn Phỉ xuống xe ngựa liền đi tìm nguồn nước, nàng trước khi đi còn đến Thần Nông Giá xảo trá một phen, lấy thêm tương đối dược tài, dọc đường đi nàng không có cách nào bảo đảm tuyệt đối an toàn, cho nên nàng đã chuẩn bị tất cả những độc dược có thể chuẩn bị, trực giác nói cho nàng biết, lo trước khỏi họa.
Dọc đường, khiến Hàn Phỉ kinh hỉ lại chính là Ngu Vân Khánh, thân là người đứng đầu Ngu Tường nhất tộc, trình độ y thuật của hắn cũng vô cùng cao siêu, trong lúc luận đàm cũng giúp Hàn Phỉ thu hoạch được không ít, một vài chi tiết nàng chưa rõ cũng được hắn đề điểm một phen, mà Ngu Vân K hánh cũng vô cùng kinh diễm với học thức to lớn của Hàn Phỉ, càng hiếm có đáng quý là Hàn Phỉ cũng không một lòng nghiên cứu hướng khác, hàu như mọi thứ liên quan đến một phương diện, bất luận là liệt kê cái gì, nàng đều có thể nói ra được.
Ngu Vân Khánh không phải lần đầu tiên cảm thán, trình độ của tôn tử Dư Mở Chính hắn tự hào nhất e là căn bản không bằng một nửa cô nương, thiệt thòi hắn còn kiêu ngạo Ngu Tường nhất tộc bọn hắn ngu trời sinh đều là hạt giống y học thật tốt, rất nhiều năm bảo thủ rốt cục lộ ra tai hại, Ngu Vân Khánh không còn quá đề cao tộc mình nữa, cũng trong lúc lơ đãng đã coi cô nương này là người trong tộc mình.
Cũng trong hành trình chạy trốn này, mọi người nhà họ Dư cũng bắt đầu xem sách thuốc, cũng vô cùng khổ tâm nghiên cứu dược phương có vấn đề mà cô nương đưa ra, cuối cùng không thể không thừa nhận, trình độ y học của cô nương thật sự quá cao, bọn họ thẹn với tên tuổi của Ngu Tường quân. Vì vậy trong những ngày ở chung bọn họ lại càng thêm tôn kính cô nương, điều này khiến cho suốt một thời gian dài Hàn Phỉ cũng không hiểu nàng đã làm cái gì khiến những người này lo sợ tát mét mặt mày như thế.
Trở về hiện tại, Hàn Phỉ đi tìm nguồn nước nấu thuốc, bởi vì khoảng cách không xa, liền từ chối mệnh lệnh của nam thần muốn Linh Tứ đi theo nàng, tự mình đi trước. Trong rừng có một bờ sông nhỏ, nước sông vậy mà rất sạch sẽ, Hàn Phỉ cầm ống trúc lấy chút nước, lúc đang chuẩn bị đứng dậy, nàng lại cảm giác được có nguy hiểm, bên tai có tiếng gió vang lên, nàng vô thức muốn tránh liền lăn một vòng sang bên cạnh.
"Kí chủ cẩn thận!"
Nhưng, sau lưng Hàn Phỉ đã tê rần, mắt nhắm lại, ngất đi. Nàng né tránh công kích của một người, nhưng lại không nghĩ tới người đến không chỉ có một! Trước lúc triệt để mất đi ý thức, Hàn Phỉ buông tay ra, một cái khăn rơi trên mặt đất.
"Bắt được rồi, người này có cảm giác nguy hiểm rất mạnh. Vừa rồi suýt chút nữa thì thất thủ."
"Đừng nói chuyện nữa, đồng bạn của nàng vẫn còn ở phụ cận, ta cảm giác được vài cỗ khí thế rất mạnh."
"Không thể nào. Còn có người khiến ngươi cảm thấy nguy hiểm sao?"
"Khó nói lắm, đi nhanh đi. Chớ để bị phát hiện, bên kia đang giục gấp rồi."
"Đi."
Ngồi bên cạnh đống lửa, Tần Triệt đột nhiên giống như cảm nhận được gì đó, chống thân cây đứng lên, nhìn về phía Hàn Phỉ đi khuất, lạnh lùng nói: "Linh Tam!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT