Tối hôm qua Hàn Phỉ đã thảo luận với hệ thống một chút, thật vất vả mới có thể tình cờ gặp Ngu Tường quân trong chín cánh quân đội, sao có thể dễ dàng buông tha chứ. Lùi một vạn bước mà nói, sau này họ có thể cùng thôn Thủy Biên, không, là Thủy Vân quân có thể chiếu ứng lẫn nhau, không phải sao? Thu một đội cũng là thu, hai đội cũng là thu, tính cả Khôi Chính quân đang thủ hộ trong mê cung dưới hoàng cung, thì chín trong quân cũng đã tập hợp được ba rồi.

Lúc Hàn Phỉ mang theo Tần Triệt chạy ra khỏi hoàng cung, nàng mỗi giờ mỗi khắc đều không thể không suy nghĩ, nếu như trên tay nàng có quyền có thế, nàng và nam thần sao phải chật vật trốn đằng đông nấp đằng tây như vậy chứ? Nếu như, bọn họ có quân đội, có quyền lực, dù cho không trở về Đế đô, không ở Hàn Linh mà đi đến một quốc gia khác, thì bọn họ cũng không cần phải sống thảm như vậy chứ? Nhất là, Hàn Phỉ còn muốn tìm Tần Hoàng, nàng đang hận không thể móc mắt hắn ra đây! Vừa nghĩ tới Tần Triệt phải mang theo mặt nạ nhiều năm như vậy mà kẻ cầm đầu chính là Tần Hoàng, nàng tức giận được không nhịn được mà muốn gϊếŧ người.

Nhưng, nói nghe thì dễ. Hắn là đế vương. Mà nàng và Tần Triệt, là tội phạm truy nã. Thân phận cách xa, thực lực lại càng chênh lệch.

Chỉ cần nghĩ tới chỗ này, khí chất cả người Hàn Phỉ cũng biến đổi, có một câu nói nói thế này, nếu như quốc gia này vứt bỏ bọn họ, vậy thì bọn họ liền tự kiến lập một đất nước của mình. Hoặc là, lật đổ người đứng đầu đất nước kia.

Lúc Hàn Phỉ biết được công hiệu của vòng tay, nàng liền có chút lo lắng về chuyện của chín cánh quân, lần này vừa hay nhất cử lưỡng tiện.

Ngu Vân Khánh giống như đang suy nghĩ, cũng giống như đang tính toán chuyện gì, mà Hàn Phỉ đem hết thảy đều thu vào đáy mắt, làm bộ không thèm để ý nói: "Lần này sự tình giải quyết xong xuôi, ta khuyên các ngươi tốt nhất là rời khỏi Hoa thanh thành."

Dư Mở Chính là người đầu tiên hỏi: "Vì sao?"

Hàn Phỉ lành lạnh liếc hắn một cái, nói: "Ngươi thật sự cho rằng ngươi cùng vị Xảo nhi tiểu thư kia diễn kỹ vụng về như thế, liền có thể đem tuồng vui này diễn đến hoàn mỹ vô khuyết sao? Ta cho ngươi biết, trong lúc này nếu như có ai đổ thêm dầu vào lửa, hai ngươi đã sớm xong đời, thật đúng là xem ai cũng ngu ngốc như các ngươi sao! Có người nhằm vào Dư gia các ngươi, chuyện này giải quyết xong sẽ còn có việc khác, tốt nhất là mau chóng rời đi."

Sắc mặt Dư Mở Chính xám như đất, một chữ cũng không thốt ra được.

Ngu Vân Khánh thở dài nói: "Nhưng thiên hạ to lớn, nơi nào có thể là nơi cho chúng ta an cư được?"

Hàn Phỉ không nói lời nào, cúi đầu nhìn giày. Chờ chờ, Ngu Vân Khánh rốt cục không nhịn được, nói: "Cô nương có thể dẫn chúng ta đến gặp chủ nhân của cô nương.."

Hàn Phỉ tươi cười rạng rỡ, nói: "Dễ bàn, dễ bàn."

Đạt thành mục đích, tâm tình Hàn Phỉ không nhịn được vui vẻ trở lại.

Lúc này, trong hoàng cung. Thời gian tra tìm tung tích của Tần Vương cùng Hàn Phỉ đã là 10 ngày có dư. Toàn bộ hoàng cung cũng rơi vào mây đen dày đặc, ngay cả cung nữ cùng thái giám cũng kẹp chặt đuôi làm người, chỉ lo không cẩn thận chọc giận vị chủ nhân nào đó trong cung.



Trong Khánh Phòng cung, mảnh sứ vỡ nát nằm la liệt khắp mặt đất, bàn cũng bị hất đổ, hoàng hậu Khánh thị khuôn mặt âm trầm ngồi ở trên giường nhỏ, mà dưới mặt đất, một tì nữ thiếp thân đang vừa quỳ vừa run lẩy bẩy.

"Hoàng Thượng thật sự nói như vậy?"

"Vâng, vâng.. Bẩm báo Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không gặp bất cứ ai.."

"Ngươi có dùng danh nghĩa của bản cung không?"

"Bẩm có, nhưng Công Công nói bất kể là ai, Hoàng Thượng cũng không muốn gặp.."

"Choang!" Lại thêm một cái ly sứ vỡ nát.

"Ngươi lui xuống đi."

Tỳ nữ giống như được ban ơn vội vã lui xuống.

Khánh thị ngồi một mình ở trên giường nhỏ, sắc mặt kém đến cực điểm, lẩm bẩm nói: "Hoàng Thượng a Hoàng Thượng, ngươi đúng là cực khổ giấu giếm bản cung, bản cung cũng suýt chút nữa đã tin ngươi đã bỏ quên nghiệt tử kia, thì ra nhiều năm như vậy, ngươi không quan tâm cũng chỉ vì muốn dựng cho nghiệt tử kia một tấm bia đỡ đạn, việc năm đó tất thảy cũng đều là đang diễn trò cho ta xem đi! Hoàng Thượng, ngươi thật nhẫn tâm a!"

"Giang sơn này, Khánh gia chúng ta chỗ nào có lỗi với ngươi, đáng để ngươi phải ẩn giấu như vậy? Có phải rồi sau đây, giang sơn này, ngươi cũng sẽ giao cho nghiệt tử kia không!"

Hoàng hậu nắm chặt tay, dù lòng bàn tay bị móng tay đâm bị thương cũng không để ý, mọi cảm xúc trong mắt bà lúc này chỉ là yêu hận đan xen.

"Nương nương, Đại Hoàng Tử giá lâm."

Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra, lúc Tần Mục nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất liền sửng sốt, sau đó đóng cửa lại, nói: "Mẫu Hậu, người làm sao vậy?"

Thấy ái tử, sắc mặt Khánh thị tốt hơn rất nhiều, nói: "Mục nhi đến rồi đấy à!"

Tần Mục tiến lên một bước, không đồng ý nói: "Nương, vì sao nổi trận lôi đình? Nếu bị đồn thổi ra ngoài, Phụ hoàng nghe thấy sẽ phiền phức đấy."



Khánh thị cười cười, phủi phủi sợi tóc của mình, thong dong nói: "Phụ hoàng ngươi nếu như còn băn khoăn ta, thì có khi lại là một chuyện tốt, chỉ sợ hắn hiện tại a, sớm đã lãng quên bản cung rồi."

Tần Mục không giải thích nói: "Mẫu Hậu đây là ý gì?"

Khánh thị nhìn Tần Mục, nuốt lời nói đã đến miệng xuống, những chuyện dơ bản của hoàng thất này tốt nhất vẫn giấu đi thì hơn, chí ít hiện tại Mục nhi vẫn còn ôm một tia kính ý với Phụ hoàng của hắn, hiện tại hai mẹ con bọn họ, còn cần dựa vào nam nhân kia.

"Mục nhi, thay bản cung truyền lời cho ông ngoại của ngươi, nghiệt tử kia không lưu lại được nữa."

Tần Mục hơi kinh ngạc, nói: "Ông ngoại tuổi tác đã cao, việc này không cần phiền người nhọc lòng đi."

Khánh thị lắc đầu, nói: "Mục nhi, ngươi không hiểu, nghiệt tử kia tuyệt đối không thể lưu lại."

Tần Mục không tin, khinh bỉ nói: "Hắn chỉ là một tên què, làm sao có khả năng uy hiếp ta? Phụ hoàng còn hạ lệnh truy nã toàn quốc, theo ta thấy, với bệnh tình của thân thể kia thì không bao lâu nữa hắn cũng không sống nổi."

"Mục nhi!"

Tần Mục bị dọa sợ giật nảy mình, nhìn về phía Mẫu Hậu.

Khánh thị chăm chú nói: "Đừng bao giờ coi thường nghiệt tử kia! Đừng bao giờ!"

Tần Mục không thể nào hiểu được vì sao Mẫu Hậu lại để ý tạp chủng kia như vậy, nhưng lúc này cũng không tiện tranh luận, chỉ là hắn cũng không để trong lòng, thuận miệng đáp: "Con đã biết, Mẫu Hậu."

Khánh thị thấy con trai của mình vẫn không hiểu, thở dài một hơi, đối phó một tên què, nàng đối phó mười mấy, hai mươi năm cũng không có bất kỳ cách nào, còn phải nhìn hắn lớn lên, đúng là chịu nhiều uất ức. Từ ngày Tuyết quý nhân tiến cung, nàng ta liền trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của nàng, phải dùng hết tất cả vốn liếng mới diệt trừ được một Tuyết quý nhân, vì thế vẫn luôn lưu lại sự ngăn cách với Hoàng Thượng, dù cho chuyện năm đó nàng tự nhận đã làm rất hoàn mỹ, một điểm dấu vết cũng không lưu lại, Hoàng Thượng cũng không tìm được chứng cứ nào chỉ về nàng, thế nhưng nàng biết rõ, nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng vẫn luôn hoài nghi mình. Nhưng dù cho như vậy, Khánh thị cũng phải làm chuyện này đến cùng.

Tất cả mọi người, toàn bộ hậu cung đều không hiểu, nàng đã là hoàng hậu cao quý, có chỗ dựa vững chắc là Khánh gia, trong triều đình cũng có ảnh hưởng rất lớn, còn có Đại Hoàng Tử kề bên, thân phận dường như vô cùng ổn định, là nữ nhân tôn quý nhất toàn bộ Hàn Linh quốc, còn có cái gì không vừa lòng? Vì sao nhất định phải làm khó dễ một quý nhân nho nhỏ? Thân là đế vương cũng không thể không có người mới bên cạnh, chỉ cần rộng lượng thì điều này cũng không có gì. Nhưng chỉ có duy nhất một mình Tuyết quý nhân này là không được!

Khánh thị vẫn nhớ, nhớ rất rõ, một vị cao nhân vân du tứ hải đã từng tính toán một quẻ cho nàng, nàng có mệnh đồ cực kỳ cao quý, nhưng năm nàng 23 tuổi sẽ tao ngộ một hồi biến hóa to lớn, nếu vượt qua được, thì sẽ đại phú đại quý một đời, phúc đến ba đời, nhưng nếu không qua được, vậy thì đời nàng liền sẽ từ trên trời rơi xuống đầm lầy, cũng không thể vươn mình. Mà năm đó, cũng là năm Tuyết quý nhân xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play