Ở Hàn Linh có rất nhiều thành trấn thuộc loại trung đẳng, thành giống như danh, dùng tên một loại hoa đặc trưng để gọi tên thành, nhưng loài hoa cũng không phải là hoa thật, mà mang một hàm nghĩa ẩn tàng khác-- Hoa Lâu.

Hàn Phỉ sau khi vào thành, nhận ra trong không khí đã tràn ngập một mùi thơm ngọt, ngọt đến phát ngấy, người đi trên đường cũng hầu hết còn trẻ tuổi, ăn mặc cũng không giống như Đế đô, sắc thái càng thêm tươi đẹp, lại càng có chút thoải mái lớn mật, nhất là một vài nữ tử thanh xuân dáng đi cũng vô cùng quyến rũ, động lòng người.

Hàn Phỉ cảm thán, càng thêm ưu thương vì dáng dấp hiện tại của bản thân, nàng thả mành cửa xuống, liếc nhìn Tần Triệt, nói: "Vương.. Không phải, công tử, chúng ta trước tiên tìm khách sạn đi, nô gia sẽ hầu hạ công tử thật tốt~"

Tần Triệt yên lặng dời tầm mắt, Hàn Phỉ không rõ, ngữ khí bình thường nói: "Công tử làm sao thế?"

"Dáng vẻ của nàng bây giờ không thích hợp nói chuyện như vậy."

Khuôn mặt Hàn Phỉ lộ vẻ lúng túng, nàng đúng là đã quên hiện tại mình còn mang theo một cái mặt nạ da người, ngụy trang thành dáng vẻ của một lão phụ nhân, hành động ném mị nhãn vừa rồi nhất định buồn nôn muốn chết! Lập tức mắc cỡ không dám ngẩng đầu nhìn nam thần.

Tật Phong tìm được một khách sạn tương đối vắng vẻ, thuê bốn gian phòng. Đồ vật bị Hàn Phỉ coi là rác rưởi ném sang một bên, được Tần Triệt thu hồi lại kia rốt cục phát huy được tác dụng, vì ngăn ngừa việc chân của Vương gia bị lộ ra, khiến cho người ta ngờ vực, nên lúc ở trên xe ngựa, Hàn Phỉ vẫn cắn răng châm cứu cho Vương gia, khiến hai chân hắn tạm thời lấy lại được tri giác, sau đó sử dụng đồ vật Hàn Phỉ miễn cưỡng làm ra kia, chống đõ đầu gối của Tần Triệt, có thể giúp hắn miễn cưỡng đi lại trong thời gian ngắn.

Hàn Phỉ cho rằng vật này sẽ bị Vương gia chán ghét, bởi vì nó thật rất đơn sơ, thời gian sử dụng cũng không dài, nhiều lắm có thể chống đỡ chừng mười phút đồng hồ, hơn nữa sử dụng thứ này phải trả giá tương đối lớn, nó sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ đến những dây thần kinh đã chết, thống khổ đó không phải người bình thường có thể chịu đựng được, ngay cả Vương gia trong quá trình sử dụng cũng không nhịn được phát ra tiếng kêu rên trên mặt cũng che kín mồ hôi lạnh, khiến Tật Phong cùng Linh Tam bảo vệ bên ngoài xe ngựa cũng cho là nàng làm ra chuyện gì với Vương gia!

Dưới sự trợ lực của đạo cụ cùng châm cứu, Tần Triệt rốt cục có thể đứng lên, chỉ là tư thế có chút kỳ quái, mà hắn cũng giống như không được quen. Nhìn Vương gia lúc đi xuống suýt nữa ngã chổng vó, trong lòng nàng cũng đổ mồ hôi hột, ngay lúc Tật Phong muốn tiến lên nâng hắn, Hàn Phỉ lập tức ngăn cản: "Không được! Không nên chạm vào chàng! Vương.. Công tử có thể làm được."

Tật Phong yên lặng thu tay về, đứng một bên nhìn Vương gia rốt cục đứng vững, đứng thẳng bất động, giống như chưa tin vào hiện thực. Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, nàng tiến lên một bước, nhẹ giọng nói ra: "Công tử, chúng ta đi thôi."

Mấy người đi vào trong khách sạn, mấy người đang ăn uống thoáng nhìn sang, sau khi thấy mấy người đi vào ăn mặc tầm thường, liền thu tầm mắt lại, chỉ là lúc nhìn thấy Tần Triệt trên mặt họ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, lại lộ ra ánh mắt đồng tình. Hiển nhiên là do nhìn thấy tư thế đi đứng của Tần Triệt có chút quái dị, liền suy đoán là do chân bị tật đi, nhìn dáng dấp cũng còn rất trẻ, quá đáng thương, chẳng qua người này khí chất ngược lại không tệ, bình thản tự nhiên, cũng không phải chân bị tật mà nhăn nhó.

Hàn Phỉ tự nhiên là lưu ý đến ánh mắt của những người kia, lúc thấy bọn họ từ đồng tình chuyển sang khâm phục, không nhịn được lộ ra vẻ kiêu ngạo, đúng vậy a, trên đời này có mấy người có thể nhìn thấy nam thần của nàng như vậy, cho dù là hai chân bại liệt cũng chưa bao giờ từ bỏ, tự oán đây? Mỗi tội người có chút lạnh lẽo, nhưng không quan trọng, hiện tại đã có mấy phần tức giận giống người bình thường, chí ít tâm tình đã có chút biến hóa. Hàn Phỉ thật sự rất vui mừng trước sự thay đổi đó của nam thần.

Vào phòng, Tần Triệt an vị trên ghế, khí tức có chút ngổn ngang, Hàn Phỉ lập tức tiến lên một bước, mới phát hiện sau lưng nam thần đã ướt đẫm, hiển nhiên do quá lâu không đi lại, đột nhiên hoạt động thì gánh nắng đối với hắn có chút lớn, coi như là tác dụng phụ đi, Hàn Phỉ lại cảm thấy có chút ảo não vì vừa rồi bản htana không để ý thấy nam thần không thoải mái.

Ngay lúc Hàn Phỉ định mở miệng nói chuyện, Tần Triệt đã đánh gãy, nói: "Sau này, mỗi ngày đều châm cứu cho ta."



Hàn Phỉ sững sờ, nói: "Nhưng mà.."

Bàn tay Tần Triệt đặt ở trên đùi siết chặt, ngữ khí lại nhàn nhạt nói: "Ta có thể chịu đựng."

Rõ ràng là ngữ khí bình thản, nhưng Hàn Phỉ lại nghe ra vẻ run rẩy trong giọng nói của hắn. Hàn Phỉ đột nhiên hiểu rõ, hắn kỳ thật luôn rất lưu ý. Đối với người bình thường mà nói, đi lại cũng chẳng có gì đặc biệt, ngay cả Hàn Phỉ cũng lơ là, nhưng đối với Tần Triệt, tính trọng yếu của nó so với nàng suy đoán còn lớn hơn rất nhiều, dù cho bởi vì thế mà phải trả giá bằng nỗi đau đớn vô cùng, hắn cũng không hối tiếc.

Hàn Phỉ cũng không cố chấp kiên trì ý kiến của mình, nàng gật đầu, chăm chú nói: "Vậy Vương gia hãy hứa với ta, nhất định phải dựa theo dược phương của ta để điều dưỡng thân thể, bằng không việc thi châm với ngài mà nói quá mức trầm trọng."

Tần Triệt cười nhạt, nói: "Được."

Nhìn thấy khóe miệng Tần Triệt đầy ý cười, Hàn Phỉ đột nhiên muốn lấy được cái xe lăn vạn năng thật sự kia, như vậy hiệu quả chí ít có thể kéo dài mấy canh giờ! Nam thần nhất định sẽ rất vui.. Ba ngàn tinh tệ.. Hiện trên người nàng có một ngàn tinh tệ, tính cả việc hoàn thành những nhiệm vụ kia thì còn có thêm 460 tinh tệ nữa, tổng cộng cũng chỉ là một ngàn rưỡi tinh tệ, còn lại một nửa số tinh tệ thì phải kiếm thế nào a. Hàn Phỉ đột nhiên hận bản thân quá nghèo khó, hận không thể có nhiều nhiệm vụ hơn để làm!

Hàn Phỉ thu hồi tâm tư, nói: "Vương gia, không, công tử, ta trước tiên ra cửa một chuyến, lấy cho ngươi chút dược tài, ta rất mau sẽ trở lại."

Tần Triệt vô thức muốn gọi Tật Phong, Hàn Phỉ lập tức ngăn lại, nói: "Nhất định phải là chính ta đi, có một ít dược tài Tật Phong cũng không thể nhận biết được, không sao đâu, với bộ dáng hiện tại của ta phỏng chừng cũng không ai nhận ra được, nhìn thế nào cũng chỉ là một nông phụ, còn có thể xảy ra chuyện gì đây, ta bảo đảm rất nhanh sẽ trở lại!"

Tần Triệt cau mày, nói: "Nhất định phải tự mình đi sao?"

Hàn Phỉ gật đầu: "Nhất định phải chính ta đi. Công tử, các ngươi ở lại khách sạn chờ là được rồi, thừa dịp bây giờ sắc trời còn sớm, ta sẽ trở về nhanh, thuận tiện mua chút đồ dùng để sau này có thể sử dụng trên đường đi."

Tần Triệt không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Rời khỏi khách sạn, Hàn Phỉ nhìn hai bên một chút, trực tiếp tìm một người dò hỏi xem trong thành có thần nông giá hay không, không sai, nàng cố ý cường điệu muốn tự mình ra ngoài chính là vì muốn đi tìm Thần Nông Giá, nói cho đúng là đi tìm Hác lão bản. May là Thần Nông Giá có tiền, gia nghiệp cực lớn, ở Hoa Thanh thành cũng có hiệu thuốc của họ, tiếng tăm trong thành cũng không tệ lắm, nàng lập tức hỏi địa chỉ, sau đó đi qua.

Thần Nông Giá tại Hoa Thanh thành quy mô cũng không phải lớn, nhưng bên trong tụ tập rất nhiều người, chiếm đa số là phụ nữ, bởi vì Trung Thảo Đường có quy định không cho phép nữ nhân tiến vào, cho nên tiếng tăm của Thần Nông Giá với phụ nữ rất tốt, nhưng lúc Hàn Phỉ nhìn thấy một hàng dài miên man người đang đứng xếp hàng, liền vô cùng kinh ngạc. Từ khi nào thì Thần Nông Giá lại sống tốt thế nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play