Hàn Phỉ đột nhiên sửng sốt. Nàng hiểu nam thần đang nói tới chuyện gì. Nàng từng cật lực lảng tránh chuyện này, đã từng làm bộ cái gì cũng không biết. Nhưng nam thần biết rõ.

Trầm mặc nửa ngày, Tần Triệt nhẹ nhàng cười, nói: "Nàng sợ sao?"

Hàn Phỉ nói giọng khàn khàn: "Đừng nói như vậy."

Ánh mắt Tần Triệt chớp lóe, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, Hàn Phỉ lo lắng, cũng mặc kệ tất cả lễ nghi liêm sỉ, trực tiếp tiến lên phía trước nắm lấy tay nam thần, cảm giác được sự rét lạnh, cùng với bàn tay ấm nóng của nàng tạo thành sự đối lập rõ ràng, Hàn Phỉ bị đông lạnh đến khó chịu, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Tần Triệt giương mắt nhìn nàng.

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, cố chấp nói: "Vương gia, chàng không sai, mà là thế giới này."

Bầu không khí như bị đông cứng. Mặt Hàn Phỉ cũng hồng, loại lời nói lập dị này nàng không thể không mặt dày mày dạn nói tiếp.

"Vương gia, chàng không có chút nào buồn nôn, ta cũng sẽ không chán ghét chàng, mà lại càng ghét người kia hơn, nếu như.. nếu như thế giới của Vương gia dơ bẩn, vậy ta sẽ cố gắng giúp chàng rửa sạch sẽ, từng chút từng chút một, vì thế, người sợ hãi không phải là ta, mà là Vương gia chàng, ta hi vọng Vương gia không cần phải sợ thế giới này, dù sao.."

Thanh âm Hàn Phỉ càng lúc càng nhỏ, vô cùng gian nan phun ra câu nói phía sau: "Thế giới này còn có ta."

Nói xong, nhịp tim Hàn Phỉ cũng tăng nhanh, cái này đã xem như một loại tỏ tình, tuy đây không phải lần đầu tiên nàng tỏ tình với nam thần, nhưng vẫn căng thẳng.

Một khắc tiếp theo, bàn tay Hàn Phỉ đột nhiên bị cầm ngược trở lại, giống như bị một khối băng bao lại vậy, Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt như thâm uyên của Tần Triệt.

Hắn nói: "Được."

Hàn Phỉ có chút đau đầu, không rõ nam thần trả lời như thế nghĩa là gì, còn không chờ nàng đi hỏi, cổ tay đã bị một luồng lực mạnh mẽ kéo một cái, Hàn Phỉ không kịp ứng phó trực tiếp nhào về phía trước. Nàng đụng vào lồng ngực của hắn, một luồng hơi lạnh xông vào mũi, va chạm khiến mũi Hàn Phỉ cũng phát đau. Nhưng trong hơi thở lúc này tràn ngập hương vị của hắn, nhịp tim nàng đập nhanh đến mức kỳ cục.

"Ngủ đi."

Giọng nói nhàn nhạt của Tần Triệt từ trên đỉnh đầu truyền đến, rất nhanh, Hàn Phỉ cũng bị hắn ôm lấy nằm trên cỏ khô, Hàn Phỉ thoáng giãy dụa một hồi, ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm trắng nõn của hắn, có chút không nhịn được nói: "Vương gia, cái này, chuyện này.."



"Ừm."

Hàn Phỉ nhăn nhăn nhó nhó nói: "Đây, không hay cho lắm thì phải, cô nam quả nữ.."

Tần Triệt câu lên khóe môi, nói: "Sẽ không để nàng làm quả phụ."

Hàn Phỉ nghe, trì độn một lúc mới hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời hai má đỏ bừng, nàng suиɠ sướиɠ nhếch môi lộ ra cả cái răng, cũng không kịp nghĩ, trực tiếp há mồm cắn một cái vào cằm hắn.

Tần Triệt hút không khí, cau mày, nói: "Nàng là chó sao?"

Hàn Phỉ buông ra, chẹp chẹp miệng, trong lòng lại không nhịn được mà đắc ý, nói: "Vương gia, nô gia đây không phải đang đòi hỏi một chút hồi báo sao, Vương gia còn chưa chuẩn ư?"

Tần Triệt có chút dở khóc dở cười, nói thẳng: "Ngủ đi."

Nói xong liền nhắm mắt lại.

Hàn Phỉ tựa đầu vào lòng hắn, cũng không biết hắn ngủ thật hay giả vờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn không nháo hắn. Trong sơn động chỉ có ánh lửa ấp áp chiếu sáng, từng cơn cuồng phong thổi vào mang theo ý lạnh, Hàn Phỉ dịch dịch thân thể, đem lưng mình ngăn trở đầu gió. Thành thật mà nói.. Từ lúc tỉnh lại, Hàn Phỉ cũng không cảm thấy lạnh quá, thân thể đều rất ấm áp, đây là một loại cảm giác phi thường thần kỳ, miễn cưỡng phải hình dung thì nàng cảm giác bên trong cơ thể mình thật giống như có một cái lò lửa, vẫn đang thiêu đốt, làm sao cũng không cảm giác được lạnh. Khó nói, đây là nguyên nhân vì sao nam thần muốn ôm nàng. Vì để sưởi ấm a.

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, tâm trạng Hàn Phỉ lập tức ủ rũ vô cùng, tâm tư kiều diễm gì đó cũng biến mất tiêu không thấy, thậm chí nàng hận không thể cắn hắn thêm một cái nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Phỉ cũng nhắm mắt ngủ.

Lúc hơi thở của Hàn Phỉ dần trở nên đều đều, Tần Triệt mới mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hàn Phỉ, một tay chống đầu, nhìn nàng một lượt. Trong giấc mộng Hàn Phỉ chẹp chẹp miệng, nhận ra khối băng đột nhiên cách xa, lại dịch dịch cơ thể lại gần một chút, trong miệng nói nhỏ: "Vương gia.. Đừng đi.. Ta rất ấm.. Không lạnh.. Không lạnh.."

Sắc mặt Hàn Phỉ hồng hào thậm chí ở khóe miệng còn mang theo vài sợi tóc bạc, hiển nhiên là đang thật sự ngủ say. Thật giống một đứa bé.

Tần Triệt chậm rãi đữa tay chạm vào mặt nàng, khi ngón tay lành lạnh của hắn đụng tới gò má nóng bỏng của Hàn Phỉ, hắn cảm giác linh hồn mình cũng như bị phỏng. Trong nháy mắt, ánh mắt hắn sâu thẳm, vài cảm xúc điên cuồng cùng bướng bỉnh đang lăn lộn chực trào ra. Một chút tia sáng màu đỏ máu xuất hiện trong đồng tử của hắn.

Một lúc lâu sau, hắn giống như chậm rãi bình phục lại điên cuồng của bản thân, hắn ngồi dậy, vùi mặt của Hàn Phỉ vào cánh tay mình, sau đó quay về bên ngoài nhàn nhạt nói: "Vào đi."



Cành cây bị mở ra, mấy đạo nhân ảnh lóe lên mà vào, quỳ trên mặt đất, hạ thấp giọng nói: "Khấu kiến chủ nhân. Thuộc hạ đến muộn, xin chủ nhân trách phạt."

Người tới chính là Linh Tam cùng Tật Phong.

Tần Triệt 'ừm' một tiếng, nói: "Những người còn lại đâu?"

Linh Tam cung kính nói: "Toàn bộ đã rút khỏi Hoàng Thành. Cũng đã khẩn cấp triệu hồi tất cả Ảnh Vệ, ít ngày nữa sẽ tập hợp xong xuôi."

Tần Triệt cúi đầu, giống như đang tự hỏi cái gì, ngón tay còn điểm từng cái từng cái trên khuôn mặt tròn tròn của Hàn Phỉ, huyên náo khiến Hàn Phỉ trong giấc mộng cũng không an lòng bẹt bẹt cái miệng, nhưng nàng đang ngủ rất sâu, làm sao cũng không tỉnh lại.

Tần Triệt không một tiếng động câu câu khóe miệng. Ngón tay lại càng làm càn. Cảm giác đúng là vô cùng tốt, vô cùng mềm mại ấm áp. Trên đời này, cũng chỉ mình Tần Triệt mới có được đãi ngộ như vậy.

Hai người Linh Tam cùng Tật Phong đang quỳ trên mặt đất: "..."

Vương gia! Bọn hắn còn ở đây đấy! Cứ công nhiên liếc mắt đưa tình như vậy à! Tuy là bây giờ khắp thiên hạ đều biết ngài cùng Hàn cô nương là một đôi trời định, nhưng dù sao cũng là một đôi uyên ương bỏ mạng a! Có thể nhìn hoàn cảnh hay không! Hai ngươi đều là tội phạm truy nã giá trị vạn lạng đấy! Huống chi.. Hai người bọn họ còn độc thân đây!

Đương nhiên, những câu nói này hai người cũng chỉ dám ở trong lòng rêи ɾỉ một hồi mà thôi, căn bản không dám mở miệng, đừng nói mở miệng, ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc nhiều một cái.

Không nhìn thấy Vương gia cố ý đem mặt Hàn cô nương quay đi sao? Cái này rõ ràng chính là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đấy! Phục tùng một chủ nhân có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ, cách làm dễ nhất là nói ít nhìn ít, chờ chủ nhân phát ra mệnh lệnh là tốt rồi.

Tần Triệt giống như đã chơi đủ, rút tay về, nói: "Hoàng Thành làm sao?"

Tật Phong trầm giọng nói: "Tần Hoàng truyền Lệnh bắt, Vương gia cùng Hàn cô nương đều ở trong đó, Hàn phủ bị nhốt, Hàn Thượng Thanh bị truyền lệnh tiến cung."

Tần Triệt trào phúng câu lên khóe môi, nói: "Lệnh bắt.."

Tần Triệt giống như nhớ lại chuyện gì ghê tởm vậy, xanh cả mặt, tấm mặt nạ cũng không thể ngăn cản được khí thế tỏa ra từ trên người hắn.

Hàn Phỉ đang ngủ say vô thức co lại, theo bản năng trốn xa nguy hiểm một chút, lại bị Tần Triệt lôi trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play