Lúc Hàn Phỉ nói cho Tần Triệt nghe xong tất cả mọi chuyện, bên người Tần Triệt đã chồng chất một núi giấy nhỏ, mà chú chim bồ câu trắng nhỏ siêng năng đã mệt muốn chết đang nghỉ ngơi trên tay Tần Triệt, nhìn tiểu tử đó rất đáng thương.
Tần Triệt đang trầm tư, Hàn Phỉ cũng không quấy rối, chỉ oán hận nhìn chằm chằm con chim nhỏ đang cực kì thích ý kia.
"Hàn Phỉ."
Hàn Phỉ nghe thấy hắn gọi, lập tức giật mình đứng thẳng người, chờ đợi nam thần nói chuyện.
"Cứ ở bên cạnh ta, nơi nào cũng đừng đi, ta sẽ đưa nàng trở lại với thân thể của nàng."
Lòng Hàn Phỉ ấm áp, muốn nói chuyện, chim bồ câu trắng nhỏ cũng không giả vờ giả vịt nữa, chuyên cần chuyển thư, trực tiếp mang theo tờ giấy, mặc cho Tần Triệt lấy đi.
【 Vương gia, ta sẽ không đi đâu hết, sẽ luôn ở bên cạnh chàng)
Tần Triệt suиɠ sướиɠ câu lên khóe môi, nói: "Thân thể của nàng sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
【 sẽ không, nhưng nếu như thời gian dài không hoạt động, chỉ sợ cũng sẽ tử vong, mà ta cũng sẽ tan thành mây khói. Vương gia, chàng trước giờ không hoài nghi lời giải thích của ta sao)
Hàn Phỉ đã muốn hỏi chuyện này từ lúc đầu, nàng nói ra như vậy thật giống như nói mơ giữa ban ngày, cái gì mà linh hồn xuất khiếu a, cái gì mà pháp sự quấy phá a, cái gì mà dùng bồ câu đưa tin a, nếu là người bình thường e là đã cho mình là điên rồi. Nhưng Tần Triệt ngay từ đầu đã biểu hiện vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Hàn Phỉ cảm thấy bất an, nhất là khi nàng vẫn luôn giấu hắn chuyện hệ thuống, những lời giải thích này tồn tại quá nhiều lỗ thủng, nhưng Tần Triệt một câu cũng chưa từng hỏi.
"Ta vẫn luôn biết, nàng đến từ một nơi rất xa."
Tần Triệt lãnh đạm nói ra một câu nói này.
Hàn Phỉ ngẩn ra, chậm rãi nắm chặt nắm đấm, đúng vậy, nàng nhớ rồi, ngay từ đầu nàng đã nói với nam thần nàng chẳng qua chỉ là mượn xác hoàn hồn trong thân thể của đại tiểu thư Hàn phủ mà thôi, bí mật này hắn đã sớm rõ ràng.
"Nếu như nàng muốn gạt ta, vậy thì ta sẽ giết nàng, cho dùng có là linh hồn."
Thời khắc này, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, sát ý cuồn cuộn nơi đáy mắt gần như muốn hóa thành thực chất.
Cả người Hàn Phỉ cứng đờ, lập tức biểu dương lòng trung tâm.
【 tuyệt đối không dám! Nô gia đã nói, nguyện vì Vương gia bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ)
"Ngày Đông Chí, nàng muốn, ta cho."
Tần Triệt nói xong câu này liền nhắm mắt lại, giống như không muốn nói chuyện tiếp nữa.
Đầu óc Hàn Phỉ có chút mơ hồ, câu nói cuối cùng của nam thần là có ý gì nhỉ? Hàn Phỉ vò đầu bứt tai muốn biết, nhưng lại không dám tiếp tục hỏi, không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tha thiết mong chờ nhìn chiếc cằm đẹp đẽ của nam thần, cũng bắt đầu tưởng tượng xem khuôn mặt dưới tấm mặt nạ kia của hắn trông như thế nào.
Trong lúc nhất thời, hình ảnh một người, một quỷ, một bồ câu yên tĩnh cực kỳ hài hòa, giống như một bức tuyệt họa.
Đông Chí sắp tới, tất cả mọi người đều cũng mong mỏi trông ngóng. Một mặt là hiếu kỳ yêu nữ này đến cùng là có hiện ra nguyên hình hay không, một mặt khác là hiếu kỳ muốn nhìn xem tổ hợp một đôi phu thê trăm năm có một kia ra sao. Nói chung, hoàng thất đang chú ý, dân gian cũng đang chú ý, mà tế điển sẽ được cử hành trên sân thượng, sân thượng chính là nơi mà lúc Hàn Linh cử hành đại sự tế thiên mới mở ra, ý nghĩa tượng trưng vô cùng trọng đại, không nghĩ tới lần này lại vì một người con gái của một Thừa Tướng nho nhỏ mà mở ra quyền hạn sử dụng, không thể không nói, đây cũng là một vinh dự. Cũng không biết Tần Hoàng nghĩ thế nào, vung tay lên liền định ra.
Ngày Đông Chí này, đúng lúc gặp tuyết lớn, hoa tuyết màu trắng dồn dập rơi xuống, cả thành đô bị bao phủ một áo bông bằng tuyết trắng xóa, tường màu đỏ, tuyết màu trắng, hai màu sắc đan xen, trông rất đẹp mắt.
Các triều thần đều mặc trên người áo bông dày dặn, tụ tập phía dưới sân thượng nghị luận sôi nổi, có người nói nghe đồn chuyện Yêu Nữ có phải là thật hay không, cũng có người nhạo báng nữ nhi của Hàn Thượng Thanh chó ngáp phải ruồi, thực sự đem nữ nhi gả cho một cái Vương gia, chẳng qua là một Vương gia phế phẩm, chỉ có danh hào, không có thực quyền, cũng không biết là tốt hay là xấu.
Hàn Thượng Thanh đứng ở chính giữa, xung quanh hình thành một vòng trong, hầu như không có người nào nguyện ý cùng hắn đứng một chỗ, nếu Hàn Phỉ này quả thật là Yêu Nữ, vậy thì toàn bộ Hàn phủ đều sẽ bị tru cửu tộc! Ai cũng không muốn nhiễm phải một thân tanh tưởi đâu.
Sắc mặt Hàn Thượng Thanh vô cùng không dễ nhìn, còn có thể nhìn ra mấy phần tiều tụy, từ lúc có tin đồn về Yêu Nữ lưu truyền, trước cửa Hàn phủ của hắn có thể giăng lưới bắt chim, các đồng liêu lại càng thêm chê cười, những người vốn nịnh bợ hắn đều ở phía sau dẫm thâm mấy cước, hận không thể làm mất hết thể diện của hắn.
Thành cũng Tiêu Hà bại Tiêu Hà, Hàn Thượng Thanh cũng hận không thể bóp chết nữ nhi này, sinh ra ngay phải kẻ vô dụng! Hiện tại còn liên lụy toàn bộ Hàn phủ! Sao năm đó không theo luôn nguyên phối yểu mệnh của hắn đi luôn có phải tốt hơn không!
Hàn Thượng Thanh giận giữ nên căn bản đã quên, lúc Hàn Phỉ nhận được bảng hiệu khen thưởng của Hoàng Thượng cùng quyền trượng, hắn còn muốn sau này phải cố gắng đối tốt với nữ nhi này, tận tận trách nhiệm của phụ thân, tốt tốt yêu thương nàng một phen, nhưng hiện tại.. đừng có mơ!
Nếu Hàn Phỉ vẫn còn ở trong thân thể mình, nhất định sẽ nghe thấy tiếng hệ thống lanh lảnh nhắc nhở, giá trị tình cảm giữa Hàn Thượng Thanh với nàng đã hạ xuống mức thấp kỉ lục, âm ba trăm điểm! Rất tiếc, Hàn Phỉ không biết, mà có biết cũng chỉ sẽ cảm thán người cha này quả nhiên không phải thứ gì tốt.
Trừ quần thần, xa xa phía ngoài là dân chúng toàn thành, bọn họ ăn mặc thật ấm, ngóng trông mà xem, muốn xuyên qua tầng tầng biển người nhìn vào bên trong, nhưng Ngự Lâm Quân cương trực công chính, nghiêm ngặt khống chế, kiểm soát đoàn người rất tốt, rất nhanh, theo một tiếng nói sắc bén truyền ra, đoàn người lập tức yên tĩnh lại.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Nhất Mạt Minh Hoàng chậm rãi đi tới sân thượng, mọi người chậm rãi quỳ xuống đến, cúi đầu, cùng hô lên: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Tần Hoàng nghiêm nghị nhìn thịnh cảnh phía dưới, tất cả mọi người đều đang hướng về phía hắn quỳ bái, tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào quang mang của hắn, loại cảm giác trong thiên địa chỉ có một mình hắn xưng Đế làm ngực hắn nóng lên hừng hực cùng thảo mãn, đây có lẽ là một lí do khác khiến hắn đồng ý mở ra sân thượng, hắn muốn hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng này, muốn trải nghiệm lần nữa cảm giác nhìn xuống chúng nhân.
Tần Hoàng không nhịn được nghĩ, Ngọc Nhi, nếu ngươi còn tại thế, ta liền dẫn ngươi xem khắp cả giang sơn.
Đoàn người cấp tốc đứng lên, mọi tầm mắt đều tụ tập trên sân thượng.
Tần Hoàng ngồi vào vị trí cao nhất trên sân thượng, vị trí kia chỉ có một mình hắn được ngồi, vị trí đế vương, há có thể cùng chung, hơn nữa đây là khoảng cách gần Thiên Thần nhất trên sân thượng.
Công Công phụ trách quản sự cao giọng the thé hô: "Truyền Tuệ Minh đại sư --"
Tuệ Minh đại sư chắp tay trước ngực, chậm rãi đi tới, quy quy củ củ hành lễ, nói: "Khấu kiến Hoàng Thượng."
Tần Hoàng xua tay, nói: "Ừm, bắt đầu đi."
Tuệ Minh đại sư lại hành lễ một cái nữa, sau đó xoay người, nói: "Truyền Hàn tú nữ."
Rất nhanh, tám hán tử rắn chắc khiêng một tấm ván gỗ hình tròn cứ như vậy đi tới, mà trên tấm ván gỗ, có một người đang nằm. Người đó chính là Hàn Phỉ không thể nghi ngờ.
Không ít người phát sinh thở dài tiếng bàn luận, chờ đợi xem Tuệ Minh đại sư làm pháp sự như thế nào.
Tần Hoàng cũng đang nhìn, chỉ là ánh mắt nhìn hướng về Hàn Phỉ, mang theo một vệt sát ý, nữ nhân này có thể chết ở đây là tốt nhất, dù cho có vượt qua mà sống sót, hắn cũng sẽ có một ngàn cách khiến nàng phải chết. Triệt nhi của hắn, làm sao được phép cưới người khác?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT