"Phỉ tỷ tỷ, ta không muốn như thế đâu, Phỉ tỷ tỷ, thật xin lỗi.. Thật xin lỗi.. Ta không thể thất bại, bằng không mẹ ta sẽ có kết quả không tốt, thật có lỗi với Phỉ tỷ tỷ.."

Vừa khóc, Lý Tương Quân vừa đứt quãng giải thích, nhưng lý do như vậy cũng không đủ để khiến Hàn Phỉ thoải mái, nàng cúi đầu liếc nhìn nàng ta một cái, liền cầm lấy cây quyền trượng, quay lưng đi.

Giờ khắc này lòng Lý Tương Quân đau như đao cắt, nàng biết rõ, hành động của nàng đã phá bỏ hoàn toàn tình tỷ muội của hai người, từ lúc nàng lựa chọn làm việc đó, vậy kết quả là bản thân nàng tạo thành, nàng có lỗi với Hàn Phỉ, nhưng lại không thể nói rõ ra cho ai biết, chỉ có thể nhìn bóng lưng Hàn Phỉ đi xa dần, khóc không thành tiếng.

Sắc mặt Hàn Phỉ rất lạnh, cắn răng phun ra vài chữ: "Từ nơi này đi thẳng, vuốt vách tường đi, sau đó quẹo phải chính là lối ra, ngươi.. tự mình nhìn mà làm."

Dứt lời, Hàn Phỉ nhấc chân chuẩn bị rời đi, Lý Tương Quân không nhịn được hô một tiếng: "Phỉ tỷ tỷ!"

"Còn có chuyện gì sao?"

"Tỷ.. tỷ có tha thứ cho ta không?"

".. Ta không làm được."

Nói xong, Hàn Phỉ nhấc chân đi xa, trước lúc thân ảnh nàng sắp biến mất còn có thể nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Lý Tương Quân, nhưng điều đó không thể lay động Hàn Phỉ nửa phần, như nàng từng nói, không thể tha thứ được, nàng là một người rất keo kiệt, lại thù dai, nàng không phải là thánh mẫu, có thể cứ như vậy tha thứ cho Lý Tương Quân, một khi đã làm ra chuyện vượt qua phòng tuyến cuối cùng của nàng, liền không thể quay đầu lại.

Nếu như dựa theo lộ tuyến nàng nói mà đi, vậy thì có thể an toàn đi ra sẽ không có vấn đề, nhưng nếu không đi đúng lộ tuyến.. nàng sẽ không quản nhiều như vậy.

Tâm linh Hàn Phỉ bị thương rất nặng, còn rất uất ức, cảm giác này làm nàng tương đối khó chịu, một khi khó chịu, chung quy phải tìm chút đồ vật để phát tiết.

Hàn Phỉ dừng bước lại, sắc mặt thâm trầm, đưa tay gõ vách tường ba lần, thân ảnh Khôi Nam từ mặt sau vách tường xuất hiện.

"Bệ hạ, có gì phân phó?"

Hàn Phỉ khoanh tay trước ngực, nói: "Có bắt được người không?"

"Đã bắt được, người cũng toàn bộ cứu trở về. Nhưng có một chút chuyện đáng lưu ý, lũ người xấu xa dơ bẩn này giống như biết rõ một ít đường đi lối lại, có thể phân rõ phương hướng."

"Có phải không.. Rất tốt, mang ta đi."



Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy người mặc áo đen ngã trên mặt đất nhíu nhíu mày, nói: "Chết rồi sao?"

"Vẫn chưa, thuộc hạ chỉ cho người đánh ngất rồi đưa tới."

"Rất tốt. Nơi này có thiết bị cách âm chứ?"

"Thiết bị?"

"Chính là thanh âm bên trong không truyền ra ngoài được ấy."

"Bệ hạ yên tâm, nơi này là do đỉnh cấp công tượng của Mang Bang quân kiến tạo, tuyệt không có nửa phần nghi ngờ!"

Hàn Phỉ yên tâm, ngồi xổm người xuống, chọn một người hợp mắt, móc ra ngân châm, hạ xuống, nương theo một tiếng gào lên đau đớn, người kia trong nháy mắt tỉnh lại, đã nhìn thấy Hàn Phỉ nở một nụ cười lộ rõ cả răng.

Hàn Phỉ cười: "Tỉnh?"

Người kia nhìn hai bên một chút, liền thấy đồng bạn mình bị trói vô cùng chặt chẽ ngã trên mặt đất, giống như hôn mê, mà trước mặt chỉ có một nữ nhân mặt tròn cùng một nam tử, trong lòng hắn có cảm giác nặng nề, chỉ có một suy nghĩ, nhiệm vụ thất bại!

Lúc ý niệm này hiện lên, người kia vô thức muốn cắn thuốc độc tự sát, sau một khắc, đau đớn đột ngột từ dưới quai hàm truyền đến.

Hàn Phỉ buông tay ra, ai nha một tiếng: "Ta ghét nhất các ngươi một lời không hợp liền uống thuốc độc tự sát! Đừng mãi giở trò hề ẩn giấu thuốc độc trong răng nanh như thế chứ, quá nhàm chán, không có chút sáng tạo nào cả! Ta đã ăn qua một lần thiệt thòi, còn có lần thứ hai thì chính là ngu xuẩn."

Hàm dưới người kia bị tháo khớp, ngay cả khép lại cũng không làm được, nước miếng cứ như vậy chảy ra, khó coi muốn chết, hắn chưa bao giờ từng thử qua cảm giác khuất nhục như thế!

Hàn Phỉ sờ sờ cằm, nói: "Làm sao? Rất giận dữ, rất xấu hổ à? Ta cũng thật không hiểu sát thủ các ngươi a, chết tử tế sao bằng sống sót chứ, động một chút là tự sát, nhiệm vụ cũng không phải là duy nhất đúng không, giữ lại danh tài có thể làm chút việc a."

Người kia không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, nếu không bị trói, giờ khắc này sợ là sớm đã nhảy lên mà lên giết chết Hàn Phỉ đi.

"Nói đi, người nào phái các ngươi tới? Tại sao phải giết chúng ta?"

"Giết.. ta.."

"Các ngươi có thân phận gì? Làm cách nào đi vào đây? Hơn nữa, tại sao lại quen thuộc lộ trình như thế?"



"Giết.. ta.."

Nụ cười Hàn Phỉ càng ngày càng lạnh, giữa ngón tay lại nhiều ra một cây ngân châm, nói: "Ngươi biết không, có một loại cảm giác so với chết còn thống khổ hơn, ta cũng không muốn tàn nhẫn như vậy, ngươi tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn trả lời ta đi thôi, hiện tại tâm tình của ta rất khó chịu."

Đáp lại Hàn Phỉ, là ánh mắt xem thường của người kia. Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, rất tốt, luôn có người muốn va trên lưỡi thương.

Khôi Nam vốn còn có chút ngạc nhiên không biết bệ hạ muốn thẩm vấn người như thế nào, trước kia, chuyện như vậy đều là nhóm người điên bên Biên Thiện tới làm, không có cái gì là quân Bên Thiện không thẩm vấn ra, cái tên người người nghe đến đều có thể bị dọa đến tè cả ra quần! Nhưng.. lúc nghe bên tai vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, hận không được kêu cha gọi mẹ, Khôi Nam chăm chú suy nghĩ một hồi, tự đáy lòng khâm phục, bệ hạ không hổ là bệ hạ, chuyến này ra ngoài trở về lại tiến bộ, chỉ dựa vào cây Tú Hoa Châm nho nhỏ liền có thể bức người thành như vậy, so với thủ pháp máu tanh của lũ người điên Bên Thiện đúng là tốt hơn không ít, phải biết rõ nơi bị quân Bên Thiện dùng để thẩm vấn cơ bản đều là máu chảy thành sông, dọn sạch cúng là một cái phiền phức, cũng không có ai đồng ý quét sạch, thật sự quá khốc liệt. Hiện tại.. tiếng kêu thảm thiết này thật chẳng khác gì bị gọt xương rút gân a.

Hàn Phỉ thu tay lại, nhìn người phía dưới đã thoi thóp người, người kia chỉ còn dư lại hô hấp yếu ớt, mồ hôi cũng ướt đẫm y phục.

Hàn Phỉ 'xì' một tiếng, nói: "Đúng là một người kiên cường, nhưng mà, ta cũng đã nhận được đáp án mong muốn."

Khôi Nam không nhịn được mở miệng hỏi: "Nhưng hắn cũng chưa từng mở miệng nói cái gì àm, bệ hạ làm thế nào biết được?"

Hàn Phỉ đứng lên, vừa vỗ vỗ tro bụi, vừa ung dung thong thả nói: "Ngạnh khí như vậy, hoặc có xuất thân là sát thủ chuyên nghiệp, hoặc là, người ở phía sau phái bọn chúng đi vào không thể đắc tội, ừm, đơn giản mà nói, nhiệm vụ thất bại bọn họ trở lại cũng chỉ có đường chết mà thôi, có thể còn chết càng thảm hại hơn, cho nên mới chọn tự sát. Toàn bộ hậu cung có thể ở ngay dưới mí mắt Hoàng Đế làm ra chuyện này, trừ vị kia ta cũng không thể nghĩ ra người khác a. Các ngươi biết rõ lộ tuyến mê cung, mà toàn bộ mê cung lại ở dưới đáy hoàng thành, trừ vị kia ra, người nào còn có thể rõ ràng như vậy đây?"

Nam nhân vốn thoi thóp sau khi nghe thấy câu nói này lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Hàn Phỉ nhăn mặt, nói: "Ngươi rất lợi hại, ta cơ hồ đã châm tất cả huyệt đau trên người ngươi một lần, còn có thể sống được cũng xem là tốt, trước ngươi có một tên xui xẻo, không thể vượt qua, thi thể cũng đều đã nguội lạnh rồi."

"Ngươi.. Ngươi.. Đến cùng là.. ai?"

Hàn Phỉ cười khúc khích, nói: "Ta không phải là một tú nữ A Mã Cung bình thường nha."

Nụ cười chậm rãi thu lại, ánh mắt hơi sắc bén: "Nhưng, người muốn cản đường ta, ta sẽ không nương tay."

Nói xong câu đó Hàn Phỉ tiện tay cho hắn châm một châm, người kia liền ngất đi, sau đó nàng quay về Khôi Nam nói: "Đem những người này xử lý đi."

"Vâng, bệ hạ."

Hàn Phỉ do dự một chút, nói: "Khôi Nam, ta muốn rời đi."

Khôi nam nghe thấy câu nói này, trầm mặc một hồi, cuối cùng quỳ xuống nói: "Thuộc hạ, cung tiễn bệ hạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play