Hàn Phỉ ngẩn ra, hỏi ngược lại: "Tại sao ta phải ở lại chỗ đó?"

Tần Triệt khẽ thở dài một cái, như là tùy ý nói: "Ngươi miêu tả chỗ đó tựa như rất tuyệt mỹ, ta cho là ngươi rất lưu luyến."

Hàn Phỉ cười cười, vừa chăm chú nhìn hắn, vừa nói: "Vương gia, tuy nơi đó đẹp, nhưng không có chàng, thì cũng chỉ là một vùng đất chết mà thôi." Tần Triệt trầm mặc.

Hàn Phỉ phát giác đề tài này có chút trầm trọng, cười mỉa một hồi, nói: "Ta đây là đang nói cái gì a, nếu như Vương gia không biết giấc mơ này, vậy thì coi như Hàn Phỉ chưa từng nói đi."

Tần Triệt đón đến, nói: "Nàng rất để ý giấc mộng kia."

Hàn Phỉ nắm chặt tay, nói: "Không thèm để ý, chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi, ta chỉ muốn hiểu rõ Vương gia thôi, được rồi, sắc trời đã muộn, Hàn Phỉ trước tiên cáo từ."

Nói xong, Hàn Phỉ liền đứng dậy rời đi, chỉ là bước chân nàng giống như có chút ý vị trốn tránh. Tần Triệt nhìn bóng lưng nàng rời đi, vẻ mặt đen tối không rõ, một lúc lâu sau, hắn khẽ cười một tiếng, nói: "Thì ra ngươi đã bắt đầu nhận ra được à.."

Mùa đông đến đặc biệt gấp gáp, trong một đêm, nhiệt độ chợt giảm xuống, các tú nữ đã đổi y phục dày từ lâu, ở trong trời đông giá rét tiếp tục tham dự chương trình học của A Mã Cung. Tháng ngày dường như trải qua đặc biệt nhanh, ngay cả Hàn Phỉ cũng hoảng hốt ý thức được mình đã bất tri bất giác hòa nhập vào thế giới này, mà thời gian nhớ về cuộc sống hiện đại càng ngày càng ít, cho đến sau khi tỉnh mộng trằn trọc mới hoảng hốt ý thức được, thì ra nàng thật sự đã thay đổi, từ Hàn Phỉ vốn lười nhác, đối với hết thảy đều không thèm để ý, nay đã trở thành Hàn Phỉ có mục tiêu, càng thêm sinh hoạt cẩn thận kỹ càng.

Ngoại trừ đúng giờ sẽ đi đến Tù Tình cung chuẩn bệnh, điều trị cho Vương gia, tất cả thời gian của nàng đều là nỗ lực hoàn thành chương trình học của A Mã Cung, dần dần, hầu như không có tú nữ nào dám coi thường vị đại tiểu thư Hàn phủ vốn trước đây bị các nàng lơ là này, này khi mọi người chưa kịp lấy lại tinh thần thì Hàn Phỉ đã thu được phần lớn sự gật đầu tán thưởng của các ma ma, mà điểm của nàng cũng chậm rãi tăng lên, cho đến cuối cùng trở thành tú nữ xếp hạng thứ hai, đứng cao hơn nàng, chỉ có Hàn Yên.

Từ ngày Hàn Yên ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương mất đi sủng ái liền thu liễm rất nhiều, không còn xuất tẫn danh tiếng, tác phong làm việc cũng càng ngày càng nghiêm cẩn, vì thế liên tục giành điểm cao, đặc biệt làm chủ lúc này là Quế ma ma, lại càng thêm yêu chuộng Hàn Yên, ở một ít thời điểm lại càng là không keo kiệt chỉ đạo hướng dẫn nàng.

Hai vị tiểu thư Hàn phủ đều chiếm lấy vị trí hạng nhất và hạng hai tại A Mã Cung, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng cũng đủ khiến cho Hàn Thừa Tướng lúc thượng đi lại sinh phong, sắc mặt hồng hào phơi phới xuân phong, không ít các đồng liêu đều vây quanh khen ngợi hai ba câu, nhất là chuyện Tần Hoàng tự mình ban thưởng bảng hiệu kia, giờ khắc này đã treo thật cao ở trên xà nhà chính đường Hàn phủ, bốn chữ 'Hiệp Cốt nhân tâm' kia lại càng là vinh diệu lớn lao.

Nhưng có một điều khiến Hàn Thượng Thanh khá phiền muộn là, bảng hiệu vô cùng vinh dự này lại do hài tử hắn không quan tâm mang đến, tâm tình của hắn rất phức tạp, vừa kiêu ngạo vừa tự trách mình có phải đã đối xử với hài tử của vợ cả lưu lại quá mức vô trách nhiệm hay không?



Từ nhỏ đến lớn, hắn đều vô cùng quan tâm, nâng niu Hàn Yên, đối với Hàn Phỉ tựa như thật sự đã quên, nghĩ đến đây hắn thật sự vô cùng cắn rứt, hận không thể lập tức đem Hàn Phỉ về sủng ái một phen, nhưng đã trễ.

Hàn Phỉ Hàn Thượng Thanh bắt đầu để ý, điều tra tình hình trước đây của Hàn Phỉ khi còn ở trong phủ, lập tức tra ra những chuyện suýt nữa khiến hắn tức điên. Nhìn xem, năm đó Phỉ Nhi đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào! Nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị tất cả mọi người chế nhạo hắn đối xử với hài tử của mình không khác gì với hạ nhân sao! Chuyện này mà truyền tới tai thánh thượng lại càng là tội lớn đáng trị!

Hàn Thượng Thanh vô cùng tức giận, đêm đó liền trừng phạt nhị phu nhân một phen, cũng nói nghiêm túc, nếu như về sau còn dám to gan cắt xén đãi ngộ của Hàn Phỉ, liền lập tức cút ra khỏi Hàn phủ! Thiên hạ này còn rất nhiều người muốn gả tới đây làm nhị phu nhân đấy!

Nhị phu nhân Hạ Thị sợ mất mật chỉ dám vâng vâng thưa dạ, hung hăng nhận sai, cũng bảo đảm sau này sẽ không tiếp tục sẽ khắt khe với Hàn Phỉ, lại trình diễn một hồi mỹ nhân kế, mới miễn cưỡng đem cơn thịnh nộ của Hàn Thượng Thanh làm dịu xuống, nhưng trong lòng ghi hận, thầm tính toán tất cả nợ nần lên đầu Hàn Phỉ.

Hàn Thượng Thanh đã quyết định chú ý, một khi hai đứa bé từ A Mã Cung trở về nhất định sẽ đối xử bình đẳng, Yên Nhi có, Phỉ Nhi nhất định sẽ có! Nhưng Hàn Thượng Thanh vĩnh viễn sẽ không biết, một tấm gương đã có nứt sao có thể lành lại như ban đầu.

Hắn tự an ủi mình, trong đầu đã bắt đầu xây dựng lên cảnh gia đình đoàn viên xum họp hạnh phúc vui vẻ, nhất là gần đây trong triều đã có không ít đồng ngầm biểu đạt ý tứ, muốn két quan hệ thông gia.

Trong lòng Hàn Thượng Thanh tất nhiên là nhìn không nổi, dựa theo suy nghĩ của hắn, Yên Nhi nhất định phải gả vào Hoàng gia! Nhất định phải gả cho Đại Hoàng Tử! Trong triều thế lực của Đại Hoàng Tử chiếm cứ phần lớn, dù cho Hoàng Thượng chậm chạp không lập Thái tử, nhưng không ít quần thần đã ở trong bóng tối đặt cửa, nếu có thể gả con gái cho Đại Hoàng Tử, gần như nắm chắc tương lai sẽ là Thái Tử Phi, thậm chí xa hơn.. còn có thể làm hoàng hậu a!

Hàn Thượng Thanh tim đập thình thịch, phảng phất có thể tưởng tượng tương lai của mình nhất định một bước lên mây, ngay cả Hàn Phỉ.. Dù cho hắn đã thay đổi suy nghĩ, nhưng đối với đứa con gái đầu đã lâu không gặp này, trong ấn tượng cua hắn còn dừng lại ở lúc Hàn Phỉ vẫn còn dáng vẻ vừa mập mạp vừa xấu xí, Hàn Thượng Thanh lạc quan nghĩ, nhà ai không ngại tướng mạo của Phỉ Nhi cũng có thể cân nhắc.

Hàn Thượng Thanh đang mải tính toán mưu đồ căn bản không biết, một âm mưu cực lớn đang lặng yên mà tới gần.

Hàn Yên đứng ở trong phòng, đập nát rất nhiều đồ đạc, khuôn mặt đẹp đẽ kia giờ khắc này vô cùng dữ tợn, trong đêm đen lại càng đặc biệt âm u khủng bố, nàng thở hổn hển, âm ngoan nói: "Con mụ mập kia! Dựa vào cái gì mà có thể ở lại chỗ này! Nàng ta nên sớm cút ra mới đúng!"

"Kí chủ.."

"Nghĩ cách cho ta! Cảnh đông!"

"Kí chủ, vì sao ngươi lại để ý nàng ta như thế? Nàng ta có thế nào cũng không thể vượt qua kí chủ a.."



"Ta chán ghét phải nhìn thấy gương mặt đần độn của nàng ta! Một lần nhìn thấy ta hận không thể giết chết nàng ta một lần! Lần trước đáng lẽ nên giết nàng! Chướng mắt!"

"Kí chủ, tâm thái giết người của ngươi quá mạnh, như vậy không có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ."

"Câm miệng!"

Hệ thống trầm mặc, không tiếp tục mở miệng.

Hàn Yên hít sâu vào một hơi, trầm mặt nói: "Nhiệm vụ về Tần Vương kia không hề có một chút nhắc nhở sao?"

"Hiện nay không thể tìm ra vị trí của Tần Vương, nhắc nhở duy nhất chính là hắn hiện đang ở trong cung."

Hàn Yên một lần nữa ngồi xuống tự hỏi, nàng đã tiêu sài mọi tài phú tích lũy cùng đạo cụ ở cửa khảo thí thứ hai, hiện tại nàng chính là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, đây là điều nàng vạn lần không thể chấp nhận, trước mắt trọng điểm là mau chóng hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn một chút, cố gắng tích lũy tinh tệ, nhưng trước mắt nàng một mực bị kẹt tại nhiệm vụ Tần Vương đã rất lâu, đừng nói nhìn thấy, ngay cả tin tức của hắn cũng không có! Tại sao hệ thống lại muốn nàng đi gặp một người tàn phế!

Nghĩ đến đây, Hàn Yên liền tức giận, quát: "Ngươi là hệ thống, ngươi cái gì cũng không biết thì có tích sự gì!"

"Kí chủ.." Cảnh đông vô cùng tổn thương, nhưng lại không dám nói.

"Cách gì cũng được! Nhanh tìm ra tên tàn phế kia cho ta! Ta không có thời gian!"

"Được rồi, hình như vừa có nhắc nhở.. Ở hướng Tây Nam.."

Ánh mắt Hàn Yên sáng lên, lập tức không thể chờ đợi được nữa, sửa lại cổ áo một chút, phủ thêm áo choàng, liền đi ra khỏi phòng, hòa mình vào màn đêm thăm thẳm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play