Lời nói của hoàng hậu lại khiến Tần Hoàng hơi kinh ngạc, nói: "Thổ phỉ?"
Hoàng hậu thấy lực chú ý của Hoàng Thượng rốt cục bị hấp dẫn lại đây, tâm trạng càng ngày càng thỏa mãn với Hàn Phỉ, nhân tiện nói: "Vâng, thần thiếp nghe Công Công khảo sát từng nói, thôn kia đột nhiên bị thổ phỉ tậpt kích, Hàn Phỉ, ngươi nói rõ một chút làm sao ngươi có thể thoát vây?"
Ánh mắt Hoàng Thượng cũng nhìn sang, hiếm khi cảm thấy hứng thú với khuôn mặt tròn tròn của Hàn Phỉ, không nhịn được cười cười, nói: "Trẫm cũng vô cùng hiếu kỳ."
Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt 'thụ sủng nhược kinh' lại 'lo lắng sợ hãi', do dự một phen, rụt rè nói: "Nô tỳ lúc đó bị bệnh, cũng không nhớ rõ ràng lắm, chỉ nhớ mang máng ngày ấy nô tỳ đang nằm trên giường, nghe ngoài cửa sổ có tiếng cãi nhau, nô tỳ liền đứng dậy, sau đó đã ngửi thấy một mùi hương lạ, cứ như vậy ngất đi, khi tỉnh lại đám phỉ tử kia đã xâm chiếm toàn bộ thôn làng, đem mọi người trói đến cùng một nơi, nô tỳ sợ hãi muốn chết."
Nói rồi, thân thể Hàn Phỉ còn run run, giống như không dám nhớ lại hình ảnh ngày đó.
Chúng tú nữ nghe thấy cũng cảm thấy sợ sệt, đụng phải phỉ tử thì tám chín phần mười là tính mạng khó bảo toàn a! Chuyện này so với nghe chuyện lý thú còn hấp dẫn hơn, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người tha thiết mong chờ nhìn Hàn Phỉ, đã sớm quên lúc trước Hàn Yên kể chuyện lý thú gì.
Hàn Phỉ bắt đầu sinh động như thật.. kể lại chuyện cũ.
"Nô tỳ rất hoang mang, ngày thường, những thôn dân kia đối với nô tỳ cũng vô cùng tốt, nô tỳ không đành lòng nhìn thấy mọi người phải chết, cũng không cam tâm cứ như vậy chết đi, không thể làm gì khác hơn là, không thể làm gì khác hơn là làm bộ mình bị đau bụng, gây ra tranh cãi, khiến đám phỉ tử không có cách nào, liền để nô tỳ đi nhà xí, hơn nữa chúng thấy nô tỳ tay trói gà không chặt, cũng không trói nô tỳ lại."
Tần Hoàng nghe, đột nhiên nói: "Ngươi nói là, ngươi không bị trói? Vậy thì vì sao không thừa cơ hội mà chạy thoát đi?"
Chờ chính là câu nói này của ngươi a!
Đôi mắt Hàn Phỉ lóe lên một tia tia sáng, sau một khắc liền lộ ra vẻ mặt ai oán, hức hức hức khóc thành tiếng, nói: "Nô tỳ sao có thể chạy thoát một mình? Trong A Mã Cung, nô tỳ được dạy đạo lý rằng tuyệt không bỏ mặc người khác mà một mình chạy trốn bảo toàn mạng sống! Bình di đối với nô tỳ vô cùng tốt, còn có những hài đồng kia, đều đang đợi cứu viện, nô tỳ dù cho phải chết cũng phải đem bọn họ cứu ra!"
Lời nói này vang lên vô cùng mạnh mẽ.
Hoàng hậu nghe xong lập tức nói: "Hàn Phỉ tú nữ thật là có thiện tâm, thà rằng vứt bỏ cơ hội một mình sống sót, cũng không muốn bỏ lại bách tính, dũng khí đồng sinh cộng tử này khiến bản cung rất cảm động."
Tần Hoàng vỗ tay, nói: "Được! Không hổ là con gái Hàn Thượng Thanh, khí độ này quả nhiên không giống với người thường! Thật đáng ca ngợi! Người đâu, thưởng bảng hiệu, Hiệp Cốt nhân tâm, đưa đến Hàn phủ, Hàn Thượng Thanh dạy dỗ được một người con gái tốt không màng sinh tử sẵn sang hi sinh vì người khác, đáng được Chúng Khanh Gia học tập!"
Hàn Phỉ há hốc mồm. Nàng có phải kẻ chuyện khoa trương quá rồi không? Kết quả này nàng cũng không dự liệu được a!
Lần này Hàn Phỉ thật sự thất kinh, vội vã quỳ xuống tạ ơn: "Tạ Hoàng Thượng ban ơn! Nô tỳ kinh hoảng, nô tỳ chẳng qua là ứng theo lời dạy mà làm, đổi lại bất kỳ tú nữ nào cũng đều sẽ làm được, nô tỳ.."
"Hàn Phỉ tú nữ không nên chối từ, Hoàng Thượng cũng là có ý tốt, ngươi lui xuống đi." Hoàng hậu khuyên lơn.
Tần Hoàng càng thêm tán thưởng, người này tướng mạo có chút xấu xí, nhưng lại có tâm địa đơn thuần nhiệt tình, làm người cũng khiêm tốn.
Hoàng hậu lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, Hàn Phỉ này được sủng ái ban thưởng cũng tốt hơn con hồ ly mị tử Hàn Yên đã được Hoàng Thượng chú ý tới kia! Nàng cũng muốn cho mọi người hiểu rõ, vừa mắt nàng, liền có thể sinh tồn trong hậu cung, nếu dám to gan uy hiếp địa vị của nàng, vậy thì đừng trách nàng vô tình!
Trong lòng các tú nữ khác cũng nổi lên sóng lớn ba đào, người được đích thân hoàng đế ban thưởng bảng hiệu cũng không phải có thể dễ dàng đạt được! Điều này đại biểu cho việc không phải chỉ một người được quang vinh, mà cả nhà người đó cũng được vinh quang a!
Hàn Phỉ chỉ mất công phu mấy câu nói liền đạt được tưởng thưởng trước nay chưa từng có, cái này còn đáng giá hơn cả vạn lượng hoàng kim đấy! Không bao lâu nữa, toàn bộ trên dưới triều đình đều sẽ biết thiên kim tiểu thư nhà Hàn Thừa Tướng được lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, được coi trọng a!
Trong lúc nhất thời, có vô vàn ánh mắt hoặc ghen ghét, hoặc ước ao, hoặc oán hận đều đặt trên người Hàn Phỉ, nhưng chẳng một ai tự hỏi, nếu các nàng đụng phải phỉ tử, e là sẽ sợ đến hoa dung thất sắc, cũng sẽ chẳng ai có dũng khí cam nguyện cùng bần dân bách tính đồng sinh cộng tử, giác ngộ đó e là chỉ kẻ ngu ngốc như bà béo kia mới có đi, quả nhiên người ngốc có phúc có người ngốc, nàng ta cứ như vậy được Hoàng Thượng coi trọng! Không ít tú nữ cũng nhờ vào đó an ủi mình, bà béo ngu ngốc kia chẳng qua là nhặt được vận may nhất thời a!
Hàn Yên ở một bên phẫn hận đến cắn nát răng bạc, bàn tay giấu sau tà áo cũng siết chặt đến trắng bệch, nàng hận Hàn Phỉ vô cùng, nàng bị phạt, còn Hàn Phỉ lại nhặt được quang vinh vô thượng, các nàng là một đôi tỷ muội, thế mà một kẻ trên trời, một người dưới đất, Hàn Yên nàng đã bao giờ phải chịu oan ức như vậy chứ? Trước đây Hàn Phỉ kia bị nàng dẫm nát dưới chân, giống như một con kiến hôi, từ bao giờ lại có thể lướt qua nàng đây?
Nàng hận! Nàng oán niệm! Hận không thể giết chết Hàn Phỉ, càng nhìn khuôn mặt đần độn của nàng ta, lại càng giống như đang trào phúng nàng vậy, đôi mắt Hàn Yên phóng ra cái nhìn đầy ác độc, nhưng nàng giấu kĩ rất tốt, không một ai nhìn thấy, trải qua lần này, Hàn Yên đã liệt Hàn Phỉ vào danh sách một trong số người nàng sẽ phải ra tay, bất kỳ kẻ nào dám dẫm trên đầu nàng đều đáng chết!
Hàn Phỉ cảm thấy có một ánh mắt vô cùng oán độc bắn lên người mình, sát ý dày đặc đến nỗi sắp nhấn chìm cả nàng, không cần nhìn nàng cũng đoán được ánh mắt này đến từ cô muội muội tốt của nàng, hiện tại nàng xem như đang cười trên sự đau khổ của người khác, tin tức này nếu truyền tới tai người cha Thừa Tướng của nàng, cũng không biết ông ta sẽ có biểu hiện phức tạp thế nào a, nhìn đi, nữ nhi hắn không đau không sủng lại được thánh thượng thưởng bảng hiệu!
Lại không quản chuyện sau này ra sao, lần triệu kiến trên đại điện này, Hàn Phỉ trở thànhngười được lợi lớn nhất, mà hoàng hậu Khánh thị cũng vô cùng cơ hội, thừa dịp lúc Long Tâm đế vương đang vô cùng vui vẻ, lập tức công bố kết quả lần trắc thí thứ hai của A Mã Cung, người thu được vinh quang đệ nhất chính là Hàn Phỉ, lúc đó còn được tặng kèm câu nói: Dũng cảm quên mình, đồng cam cộng khổ, quả thật là phong phạm điển hình của nữ tử.
Mà tất cả những gì Hàn Yên làm ra, cái gì mà trợ giúp thay đổi lương thực trồng trọt a, 'Trong lúc vô tình' phát hiện nguyên liệu có thể dùng để nấu ăn a, lại 'Một lần tình cờ' sáng tạo kỹ thuật mới a.. dưới sự ẩn giấu của hoàng hậu, hết thảy cũng không được nói ra khỏi miệng, Hoàng Thượng chỉ cần biết sự tích Hàn Phỉ anh dũng là được rồi.
Vì thế, trong lòng Hàn Yên nghẹn muốn chết, phải biết những cái 'Một lần tình cờ' kia là nàng phải dùng toàn bộ tinh tệ tích lũy sau mỗi lần được thưởng để đổi lấy, chính là vì muốn trong lần trắc thí này rực rỡ hào quang! Nàng đâu hiểu kỹ thuật gì! Nơi nào có thể có nhiều cái 'Ngẫu nhiên' như vậy chứ! Nhưng nàng có hệ thống a!
Hàn Yên vốn cho là lần này không có sơ hở nào, vạn lần không nghĩ đến giữa đường lại nhảy ra một Hàn Phỉ! Đem mọi tính toán, dự định của nàng hết thảy đều nghiền nát!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT