Hàn Phỉ ngoài dẫn người khai khẩn vườn thuốc, tiện thể truyền thụ chút dược lý cơ sở ra, còn muốn nhận tiện đi xem những tên thổ phỉ bị Quang Vũ mang tới hậu sơn, tiến hành bí mật đặc huấn kia.

Nói lên tên Quang Vũ này, Hàn Phỉ cũng có chút ngạc nhiên, người này đã thề son sắt rằng sẽ huấn luyện thu phục đám Hồng Cân Phỉ kia, nhưng một đám thổ phỉ cùng hung cực ác như thế, sao có thể dễ dàng ngoan ngoãn nghe lời đây? Nhưng người đã nghi thì không dùng, đã dùng thì không nghi, Hàn Phỉ cũng không can thiệp quá lớn, chỉ dặn dò mấy người Tiểu Ngọc chú ý giám thị. Ban đầu chỗ hậu sơn kia phát ra từng trận tiếng kêu rên thảm thiết còn khiến thôn làng kinh hoảng một hồi, nhưng lâu dần cũng thành thói quen, có mấy người còn cười trên sự đau khổ của người khác, những tên thổ phỉ này càng thống khổ càng tốt! Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha a!

Ngay cả mấy người Tiểu Ngọc thỉnh thoảng đi kiểm tra, lúc trở về thay ca đều liên tục xuýt xoa, còn cảm thán đừng nhìn dáng vẻ tên Quang Vũ kia sợ hãi rụt rè, hắn mà hung ác lên cũng căn bản không phải người a!

Hàn Phỉ nhíu mày, có hứng thú, lòng nàng cũng không phóng túng mặc kệ lũ thổ phỉ như vậy, vì thế trước khi mặc kệ bọn chúng nàng cũng thuận tay hạ thuốc cho mỗi tên, không có nàng giải độc, bọn chúng căn bản không sống được bao lâu, ngay cả Quang Vũ cũng không ngoại lệ. Vì thế trước khi đi, Hàn Phỉ còn cố ý đến hậu sơn một chuyến, nhìn xem đám Hồng Cân Phỉ đã thành bộ dáng gì, chẳng qua là đợi khi nàng chạy đến nơi, chứng kiến cảnh tượng 'hoành tráng' trước mắt cũng bị hù dọa một trận không nhỏ.

Từng tên Hồng Cân Phỉ áo quần tơi tả, lộ ra da thịt đầy rẫy vết thương, vết nọ chống lên vết kia, che kín cả thân hình, có vết thương còn sâu thấy được tận xương, vậy nhưng người lại vẫn còn sống.

Hàn Phỉ sửng sốt một lúc, liền đăm chiêu nhìn về phía Quang Vũ đang dạy dỗ đám thổ phỉ, trong lòng đưa ra được một cái kết luận, người này không thể coi thường, nhưng hẳn là sau này sẽ có tác dụng, ngay cả đám người Hồng Cân Phỉ bị đánh mất nửa cái mạng này nữa. Hàn Phỉ không lo lắng chút nào, lưu lại đủ số thuốc cần thiết, thêm vào việc sau này Hác lão bản sẽ đến, có hiệu thuốc cường hào vào ở, thì cứu những người này sẽ không thành vấn đề, chỉ cần không chết là được.

Sau đó Hàn Phỉ rất yên tâm đem đám thổ phỉ giao cho Quang Vũ, nhưng ngay khi vừa bắt đầu đã có người sỉ nhục Hàn Phỉ, ngay lập tức bị Quang Vũ đánh chết, vừa là giết gà dọa khỉ, vừa biểu lộ hắn đối với Hàn Phỉ một lòng trung thành. Hàn Phỉ cũng không coi đó là thật.

Trong thời gian này độc của mấy người Tiểu Ngọc lại phát tác một lần, may là Hàn Phỉ sớm đã có chuẩn bị, vì thế cũng coi như hữu kinh vô hiểm giúp đỡ bọn họ vượt qua lần độc tính phát tác này, cũng bởi vì vượt qua đến hai lần độc tính phát tác, thực lực của mấy người Tiểu Ngọc tăng trưởng không ít, vì vậy đó cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, điều này càng khiến bọn họ kính nể cùng tin tưởng tuyệt đối vào thủ đoạn của Hàn Phỉ, khiến bọn họ từ chỗ phục tùng trở thành thật tâm trung thành với nàng.

"Keng~nhiệm vụ thành lập đội Ám Vệ hoàn thành~khen thưởng hai trăm tinh tệ, khen thưởng diệu thủ hồi xuân cấp B, hoàn thành nhiệm vụ đội Ám Vệ sơ cấp, mở ra nhiệm vụ thành lập đội Ám Vệ cao cấp, thời gian không giới hạn, khen thưởng theo cơ hội, kí chủ cố lên!"

Hàn Phỉ nhíu mày, đối với âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ thành lập đội Ám Vệ đã đã thật lâu không nghe thấy này đối với Hàn Phỉ xem như là niềm vui bất ngờ, nàng thầm tính toán, những nhiệm vụ giao trước đây đều đã gần như hoàn thành, nhiệm vụ mới phỏng chừng cũng sắp mở ra rồi, đối nhiệm vụ thành lập đội Ám Vệ cao cấp kia, Hàn Phỉ có chút ngạc nhiên.

"Đào Bảo, nếu như còn có đội Ám Vệ cao cấp, vậy thì hiện tại mấy người Tiểu Ngọc chỉ là sơ cấp thôi sao?"

"Dựa theo phân chia của hệ thống, thì đúng là như vậy, yêu cầu của đội Ám Vệ cao cấp cũng sẽ cao hơn rất nhiều đấy!"

Hàn Phỉ đánh giá một hồi, nói: "Nhiệm vụ này rất kỳ quái, thời gian không giới hạn, khen thưởng theo cơ hội, một điểm đầu mối cũng không có."

"Gần đây hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đúng là càng ngày càng kỳ quái, nhưng kí chủ cũng đừng lo lắng, thời gian không giới hạn kia rồi cũng sẽ có ngày đụng tới thôi mà!"

"Đúng vậy." Hàn Phỉ rất nhanh đem chuyện này ném ra sau đầu.



"Ta hiện tại có hơn 200 tinh tệ, để xem ta có thể đổi lấy thứ gì hay ho không nào."

Hàn Phỉ vội vã đi xem tầng thứ hai Logo nàng vừa mở ra được đến cùng là cái quỷ gì, nhưng khi nàng nhìn thấy tầng thứ hai thì trầm mặc rất lâu, nhất là lúc nhìn thấy số tinh tế dưới mỗi đồ vật, nàng sâu sắc cảm giác mình càng ngày càng nghèo khó, thật vất vả mới trả hết nợ nần, lại vẫn nghèo khó như trước vậy.

Đảo Bảo yếu ớt bổ sung một câu: "Hay là kí chủ cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ trước đi.. Sau đó, sau đó là có thể mua được."

Hàn Phỉ thu lại dự định mua cho mình ít đồ, mà yên lặng xem lướt qua một lần, sau đó nói: "Lại còn có thể mua mỹ mạo? Còn có cái này, Sách Kỹ Năng là cái gì? Ông trời của ta ơi, cái gì cũng đều có! Còn có cả áo đao thương bất nhập này."

Hàn Phỉ có chút há hốc mồm, vì những đồ vật ở tầng thứ hai này mà cảm thấy rung động thật sâu.

Đào Bảo đắc ý nói: "Khỏi phải nói, nhưng kí chủ phải nhớ, không có đồ vật nào mà hệ thống cho không! Chỉ cần kí chủ có tinh tệ, đừng nói thương, đại pháo cũng có thể mua được, kí chủ có muốn vay tinh tệ không a?"

Hàn Phỉ yên lặng mà đóng lại Logo, không còn bị hấp dẫn nữa, nàng bây giờ là người nghèo, hay là cố gắng bình thản sinh sống đi.

Thời gian thoáng một cái đã qua, rất nhanh đã đến Hàn Phỉ phải hồi cung, nói thật, Hàn Phỉ còn có chút không nỡ lòng bỏ, ở trong cung không thể so với bên ngoài, chuyện gì cũng không thuận tiện như vậy, còn phải khắp nơi đề phòng cẩn thận, ở bên ngoài nàng có thể muốn làm gì thì làm, ở A Mã Cung, nàng chỉ là một tú nữ mà thôi. Nhưng.. Ánh mắt Hàn Phỉ dần dần trở nên sắc bén.

Nhớ đến Tần Triệt, trong lòng nàng lại như có lửa nóng, lá thư đó khiến nàng bị tổn thương sâu như vậy, nàng không tin nam thần sẽ tự dưng nói ra những lời như vậy, trong thời gian này nhất định đã có chuyện gì xảy ra, nàng nhất định phải làm rõ mọi chuyện, càng quan trọng là.. giấc mộng không thể không khiến nàng lưu ý kia.

Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nếu Vương gia không có ẩn tình gì, mà thật sự không còn hứng thú với nàng, vậy thì nàng nhất định sẽ cho Vương gia bội tình bạc nghĩa kia biết hậu quả sẽ là gì!

Trước lúc rời đi, Hàn Phỉ đã sớm giao phó xong tất cả mọi chuyện cho các thôn dân, cũng dặn dò truyền thụ một ít trận pháp cho Đậu Nành, dặn hắn tập trung huấn luyện thôn dân một phen, để tránh khỏi việc nếu phát sinh chuyện gì bất ngờ, dù cho Hàn Phỉ không còn ở đây cũng có thể tự bảo vệ. Đáng mừng là Đậu Nành cũng có linh tính, đối với việc Hàn Phỉ giảng giải về trận hình cùng trận pháp cũng hiểu ra, khiến Hàn Phỉ tương đối yên tâm. Ngay cả nhóm các cô nương được Hàn Phỉ khẩn cấp điều giáo cũng đều gập ghềnh trắc trở học tập sách thuốc Hàn Phỉ để lại, đồng thời siêng năng khai khẩn Dược Điền, sau này, trong tương lại không xa nhóm Nương Tử Quân này thậm chí đã trở thành nhóm quân y hiển hách, cứu chữa tính mạng của vô số chiến sĩ.

Nhưng đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Vì ngăn ngừa đám tù binh Hồng Cân Phỉ phát sinh bạo loạn mà Quang Vũ không ứng phó được, Hàn Phỉ thậm chí còn để Tiểu Ất cùng Tiểu Bính lưu lại thôn Thủy Biên, phụ trách giám thị.

Cho đến khi tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp thỏa đáng, không có chút sơ hở nào, Hàn Phỉ rốt cục dưới ánh mắt lưu luyến của toàn bộ thôn làng, leo lên xe ngựa hoàng cung phái tới, khởi hành về hoàng cung. Chuyến xuất cung này, dồn dập rối loạn, rốt cục hạ màn kết thúc, nhưng Hàn Phỉ biết rõ, ở trong nơi tường cao cung cấm kia, nàng còn có một cuộc chiến cần khai hỏa, mà cuộc chiến này chỉ thuộc về nàng, nàng nhất định phải thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play