Lúc thời gian trở về A Mã Cung đếm ngược chỉ còn 10 ngày, thôn Thủy Biên tổ chức một hội nghị có mặt đầy đủ mọi người trong thôn, mà Hàn Phỉ là người rất trọng yếu nên đương nhiên phải tham gia.
Rất lâu sau này, lúc uy danh của Thủy Vân quân hiển hách cả đại lục, bọn họ vẫn luôn nhớ đến một ngày này, hội nghị đã thay đổi vận mệnh của bọn họ.
Hàn Phỉ ngồi ở vị trí cao nhất, thật ra nàng vốn không muốn ngồi tại vị trí dễ thấy như vậy, nhưng lại không chịu nổi sự nhiệt tình của Tam Thẩm, đem nàng ấn ngồi vào chỗ chủ vị. Hàn Phỉ từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là phải ngồi như vậy, phía dưới các thôn dân cũng trợn tròn mắt nhìn Hàn Phỉ, vào thời khắc này, trong mắt mỗi thôn dân đối với Hàn Phỉ đều nhiều hơn một tia chân thành cảm ơn, đó là một loại cảm ơn không pha bất kỳ thứ tình cảm dị biệt nào.
Hàn Phỉ bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chăm chú liền cảm thấy không được tự nhiên, ho khan hai lần, nói: "Chúng ta bắt đầu đi."
Tam Thẩm lúc này đứng lên, nói: "Thôn trưởng đã nhập thổ vi an, những người hi sinh cũng đã hậu táng, nhưng cuộc sống của chúng ta còn phải tiếp tục, bất luận có bao nhiêu bi thương, thì sau hội nghị này cũng phải đè xuống, mà một hồi đại nạn kia chúng ta sẽ luôn nhớ kỹ, vĩnh viễn không bao giờ được quên."
Nghe Tam Thẩm nói xong, mỗi người cũng đều cúi đầu. Hồng Cân Phỉ tập kích đã qua mấy ngày, nhưng mọi người vẫn chưa lấy lại được tinh thần, vẻ mặt hốt hoảng, phảng phất thảm trạng vẫn còn như vừa xảy ra ngày hôm qua.
Hàn Phỉ thở dài, nói: "Chuyện của lão thôn trưởng đã xử lý tốt, Hồng Cân Phỉ giao cho Quang Vũ, mấy ngày nay phía hậu sơn đều truyền đến tiếng kêu thảm thiết, phỏng chừng không bao lâu hắn sẽ có thể đem những tên Hồng Cân Phỉ còn lại cũng thu thập thỏa đáng."
Chậm rãi, vẻ mặt mọi người từ trong bi thống phục hồi tinh thần lại, Đậu Nành đứng lên trước tiên, nói: "Chúng ta cần một cuộc sống mới, không, chúng ta cần Tân Lãnh Tụ."
Câu nói này vừa ra lập tức được người cả thôn tán thành, mọi người đều dồn dập thảo luận, cùng người bên cạnh chắp đầu tiếp tai, Hàn Phỉ nhìn tình cảnh này xem như an tâm, những thôn dân trải qua lần đại nạn này chí ít sẽ càng thêm trưởng thành hơn một ít, Hàn Phỉ tin tưởng, nếu còn có nhóm Hồng Cân Phỉ thứ hai đến, tuyệt đối sẽ không ăn được chỗ tốt. Một đội quân đã chạm qua máu, không phải là thứ thổ phỉ có thể chống đối.
Lúc Hàn Phỉ vừa cầm chén trà lên, muốn làm trơn cổ họng, đã nhìn thấy toàn bộ người trong thôn đều dùng một loại ánh mắt xanh như mắt sói nhìn nàng chằm chằm, nàng sửng sốt đến nỗi nuốt không trôi.
Đậu Nành hứng thú dạt dào nói: "Hàn cô nương, chỉ có ngài là thích hợp nhất!"
Bàn tay Hàn Phỉ cầm chén trà thoáng run rẩy, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, nhưng trên mặt nàng lại che giấu rất hoàn mỹ, sau đó nàng lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng khoát tay nói: "Ta? Sao lại là ta chứ? Ta không được!"
Tiểu Mễ cũng đứng lên, nói: "Hàn cô nương, chỉ có ngươi là thích hợp nhất, nếu như không có ngươi, thì toàn bộ thôn chúng ta đã bị thảm sát, thậm chí không chờ được đến lúc bị tàn sát, lúc trải qua nạn đói đã chết hơn phân nửa rồi, ở trong lòng mọi người chỉ có ngài là thích hợp nhất thôi!"
Tam Thẩm cũng hào khí nói: "Đúng đấy, Hàn cô nương, ngươi cũng không cần chối từ, chúng ta cũng có mắt nhìn người, thôn trưởng chết, trong thôn cũng loạn thành một đoàn, chúng ta cái gì cũng không hiểu, chỉ có một thân võ lực không có bất kỳ tác dụng gì, trong thôn này ngươi là người có chính kiến nhất, Hàn cô nương, ngươi đừng chối từ nữa! Mọi người nói có đúng hay không a?"
Phía dưới nổi lên một trận hưởng ứng: "Đúng! Hàn cô nương! Không có ngươi thôn của chúng ta đã sớm diệt vong!"
"Ai trong số chúng ta đều cảm thấy ngươi là thích hợp nhất!"
"Thôn trưởng nhất định cũng có ý này, lúc đại nạn ngươi cũng không bỏ lại thôn làng chúng ta mà đi, chúng ta luôn nhớ kỹ đại ân đại đức của ngươi!"
Kì thực, thôn dân thôn Thủy Biên cũng không bị mù, Hàn cô nương rõ ràng có thời cơ đào tẩu, nhưng vẫn chạy về, lại chấp nhận rơi vào nguy hiểm, đem từng người bọn hắn cứu ra, thậm chí vì cứu lão thôn trưởng mà suýt nữa đã chết, trong lúc hỗn chiến, bọn họ ai cũng không quên, Hàn cô nương ở vị trí cao, tê tâm liệt phế chỉ huy trận doanh, một khắc đó, bọn họ xưa nay chưa từng trải qua cảm giác chinh chiến máu tanh như vậy. Lùi một vạn bước nói, dù cho Hồng Cân Phỉ không tập kích thôn làng, từ việc Hàn cô nương giải quyết xong vấn đề nơi hậu sơn, mang cho bọn họ lương thực, dược vật, thậm chí còn vì thôn làng tìm tới một con đường phát tài, điểm này đã đủ làm cho mọi người tín phục Hàn cô nương, mà lần nước giếng bị đầu độc đó đã khiến bọn họ ngoại trừ kính nể còn mang thêm cả lòng cảm kích, tất cả những việc đã qua, khiến cho không một thôn dân nào có chút di nghị.
Bọn họ tuy còn chưa hiểu biết sâu sắc về tinh thần của thần nữ, nhưng bọn họ đã biết rõ sự lợi hại của Hàn Phỉ, so với vị thần nữ chưa từng gặp, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ nghe nói qua lời kể của lão thôn trưởng, bọn họ lại càng nguyện tin tưởng Hàn Phỉ ngay trước mắt này, người một lần lại một lần cứu vớt bọn họ ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Hàn Phỉ nhìn tràng cảnh đang diễn ra, cười lớn trong lòng, nàng chưa bao giờ phủ nhận nàng vẫn luôn đánh chủ ý lên thôn Thủy Biên, điểm này nàng không hề che giấu sự toan tính trong lòng, nhất là sau khi nhận được sự tin tưởng của nam thần, Hàn Phỉ trước nay chưa từng chấp nhất với việc xây dựng thế lực, nàng chỉ có một mình, sức lực có hạn, dù cho y thuật của nàng có cao minh nhưng vĩnh viễn chẳng qua cũng chỉ là một đại phu mà thôi.
Hàn Phỉ, không cam lòng chỉ là một đại phu. Nàng nghĩ kỹ, nếu như nam thần đồng ý thì thôi, bọn họ sẽ ở chung một chỗ thật tốt, nhưng nếu nam thần không muốn..
Ánh mắt Hàn Phỉ lạnh lẽo, nàng liền trói nam thần lại! Không cho phép hắn chạy đi bất cứ nơi nào, nói nàng biến thái cũng chẳng sao, thế nào cũng được, nàng chỉ là không muốn buông tay, hai đời thật vất vả mới có thể thích một người, làm sao có thể tùy tiện từ bỏ được! Nhưng nếu như nàng muốn trói chặt một nhân vật như nam thần, nàng nhất định phải có được thế lực của mình, dù cho không phải vì giam cầm nam thần, cũng phải vì bảo vệ nam thần không bị người cướp đi.
Điều này là Hàn Phỉ dùng cả đêm hôm qua suy nghĩ thông suốt, cho nên nàng mới vô tình hữu ý đề cập với Tam Thẩm về việc thôn làng không thể một ngày không có thôn trưởng, quả thật đúng là không sai, hội nghị toàn thôn cứ như vậy mà được tổ chức. Có thể nói, tất cả những thứ này đều nằm trong tính toán của Hàn Phỉ.
Có thể trên mặt, Hàn Phỉ biểu hiện ra bốn chữ 'người vô hại' vô cùng nhuần nhuyễn, vừa lui bước, vừa nói mình chỉ là một nữ nhi, không thể làm được, nói chung hoàn mỹ biểu lộ một bộ dáng khiêm tốn, Đào Bảo càng ngày càng cảm thấy công phu diễn kịch của kí chủ mình càng ngày càng tốt, căn bản không hề có kẽ hở, đủ để giật được Giải Oscar!
Ở cách chỗ đó không xa, mấy người Tiểu Ngọc cũng là một bộ cảm than: "Thủ lĩnh thật sự là khiêm tốn a! Ngay cả ta cũng cảm thấy thủ lĩnh mới là người thích hợp nhất!"
"Đúng đấy, cũng chỉ có thủ lĩnh mới lợi hại như vậy, nhìn những việc này sao có thể là việc một nữ hài tử có thể làm được! Ngay cả một người đàn ông như ta cũng hổ thẹn không bằng!"
"Chúng ta xem như đã có một thủ lĩnh tốt rồi."
Từ lúc Tề Ngộ Không bắt đầu gọi Hàn Phỉ là thủ lĩnh, mấy người còn lại cũng theo gọi như vậy, còn càng lúc càng thuận miệng.
Mấy người đồng loạt gật đầu, chỉ có Tiểu Ngọc trong lòng có chút cảm giác là lạ, nhưng quái lạ chỗ nào lại không thể nói rõ, nếu Tề Ngộ Không có mặt ở đây nhất định sẽ chửi ầm lên, một đám người ngu xuẩn a! Tất cả đều bị lừa gạt rồi! Nữ nhân là kẻ không thể tin nhất! Nhất là nữ nhân có sở trường thu phục lòng người a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT