Khi Hàn Phỉ trầm mặc, chỉ có người quen thuộc nàng mới biết, giờ khắc này nàng đang thực sự nổi giận. Tề Ngộ Không lặng lẽ thắp một cây nến trong lòng cho những kẻ đang nói mà không thèm suy nghĩ kia. Chậc!

Hàn Phỉ phất tay một cái, nhàn nhạt nói: "Các ngươi đã thu hồi lại châm cho ta chưa?"

Ngọc Long liền vội vàng tiến lên, giơ hai tay, trong lòng bàn tay xếp đầy từng đám cây ngân châm, hôm qua lúc Hàn Phỉ giết người đã gần như dùng hết ngân châm, vì thế nàng đã cố ý dặn dò Tiểu Ngọc đi thu hồi những cây ngân châm đó lại, dù sao đây chính là thứ có giá trị 998 tinh tệ đấy.

Tâm tình Đào Bảo cũng rất phức tạp, lúc trước nó cho kí chủ đổi lấy bao ngân châm này là căn cứ vào cơ sở cho rằng nam thần sẽ được trị liệu tốt hơn, không nghĩ tới chúng lại trở thành lợi khí giết người.

Tiểu Ngọc lại thêm một câu: "Đã dựa theo dặn dò của ngài, dùng nước sôi luộc qua."

Hàn Phỉ gật đầu, ra hiệu mình đã nghe thấy, những người kia nhìn Hàn Phỉ cầm từng đám cây kim thêu, lập tức cười vang, nói: "Ngươi đàn bà kia cầm kim thêu hoa làm gì thế? Chẳng lẽ là muốn may may vá vá à?"

Tiểu Ngọc lần thứ hai vì người này mà yên lặng đốt nến, người này e là không biết, ba lão đại của hắn hầu như đều chết dưới những cây châm thêu hoa đó, nói đến cái này, ngay cả hắn cũng phải lạnh cả người. Ngọc Long vẫn không thể quên được khi hắn đi nhặt xác, tên Độc Nhãn Hổ Báo kia đường đường là đầu lĩnh của Hồng Cân Phỉ thế mà lại chết vì đau! Một tên tráng hán lại phải chết bởi lí do như vậy, quả thực làm người ta không rét mà run.

Hàn Phỉ cầm lấy đám ngân châm, nói: "Đem hắn trói lại trên giá."

Mấy người lập tức đem tên thổ phỉ hung hăng nhất, không giữ mồm giữu miệng nhất trói lên.

"Các ngươi muốn làm gì? Đừng động vào ta! Người phụ nữ kia nói cái gì các ngươi liền nghe cái đó! Còn đáng là đàn ông không? Là nam nhân liền đường đường chính chính đến so phân lượng! Nghe một người phụ nữ thì có gì tài ba!"

Mặc cho tên thổ phỉ kia giãy dụa thế nào, Ngọc Long vẫn vững vàng đem hắn trói chặt, đám Hồng Cân Phỉ còn lại cũng dồn dập ngẩng đầu lên nhìn sang, sắc mặt mang theo vẻ cảnh giác.

Trong lòng Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, những tên thổ phỉ này rất kiên cường, đúng không, vậy nàng sẽ có thủ đoạn để bọn hắn phải tâm phục khẩu phục!

Hàn Phỉ chầm chậm bước đến trước mặt tên thổ phỉ kia, nhàn nhạt nói: "Tại sao các ngươi lại tới thôn này, mục đích của các ngươi là gì?"

Miệng tên thổ phỉ kia động động, Hàn Phỉ đã cầm lên một chiếc khăn tay che lên trước mặt, một ngụm nước miếng vừa vặn liền phun vào trên khăn tay, trong lòng mọi người nhất thời phát hỏa, Đậu Nành tức giận, giơ tay đấm vào bụng tên thổ phỉ kia một phát, làm đối phương phun ra một ngụm máu lớn.

"Ngươi! Ngươi lại dám vô lễ với Hàn cô nương như vậy! Ta phải giết ngươi!"

Hàn Phỉ ném khăn tay xuống đất, ngăn cản Đậu Nành, nhìn hắn đã tức đến đỏ mặt mà thấy buồn cười, nói: "Không sao, ta sẽ khiến hắn hối hận."



Dứt lời, không có ai nhìn thấy động tác của Hàn Phỉ, chỉ nghe tên thổ phỉ kia đột nhiên kêu gào thảm thiết tê tâm liệt phế, dọa cho tất cả những người tại đương trường sợ đến phát run. Một cây ngân châm, tên thổ phỉ phải gào lên vì bị cây châm thêu haa kia đâm vào huyệt đau.

Đám người Tề Ngộ Không cùng đổ mồ hôi lạnh, làm cho một tên thổ phỉ giết người như ngóe phải kêu thê thảm đến như vậy, chắc chắn là rất đau, không trách được tên đầu lĩnh thổ phỉ kia phải chết tươi vì quá đau!

"Mục đích của các ngươi là gì?" Hàn Phỉ lần thứ hai hỏi.

"Ngươi.. Ngươi đi.. Chết.."

Lại một cây ngân châm nữa hạ xuống, lại là một tiếng hét thảm vang lên. Đán thổ phỉ đang bị trói còn lại đều có chút sợ hãi.

Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Vẫn rất kiên cường, ngươi biết không, trên thân thể người có 52 cái đan huyệt, 300 cái song huyệt, 50 cái kỳ huyệt.. tất cả có đến 720 huyệt vị."

Mọi người nghe được lập tức rùng mình.

Hàn Phỉ ung dung thong thả nhổ hai cây ngân châm kia ra, tiếp tục nói: "Trong 720 huyệt vị đó, có 108 cái là huyệt yếu hại, trong đó có 72 cái không đến nỗi trí mạng, còn lại 36 cái là huyệt trí mạng, tục xưng là 'Tử huyệt ', yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết."

Hàn Phỉ vừa nói, vừa đâm xuống một châm.

Tên thổ phỉ quát to một tiếng, liền ngất đi, đúng là ngất vì đau.

Đậu Nành nuốt nước miếng, nói: "Hàn, Hàn cô nương, có cần phải làm hắn làm tỉnh lại không?"

Hàn Phỉ lạnh nhạt nói: "Không cần, ta tự có cách làm hắn tỉnh lại."

Nói xong, lại là một châm, tên thổ phỉ rít gào lên một tiếng rồi tỉnh lại, lúc nhìn về phía Hàn Phỉ hai mắt đã tràn ngập vẻ hoảng sợ, giống như nữ nhân trước mặt này chính là loài ma quỷ.

"Ngươi biết không, xương cổ tay cổ chân con người là yếu ớt nhất, thử đoán xem nếu hạ một châm xuống.. Sẽ xảy ra chuyện gì nào?"

Lúc Hàn Phỉ nói ra câu nói này, nụ cười trên mặt tương đối hòa ái dễ gần, nhưng tên thổ phỉ lại triệt để tan vỡ, hắn xưa nay chưa từng trải quan cảm giác hận không thể chết đi như thế! Loại đau đớn đến tận xương tủy kia quả thực chính là một thủ đoạn giết người mãn tính.

Cuối cùng hắn không thể chịu nổi nữa, hô to: "Ta nói! Ta cái gì cũng nói! Sau khi lão, lão đại thu được một phong thư, liền, liền mang theo các huynh đệ vọt tới nơi này! Còn lại ta không biết! Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta đi!"

Hàn Phỉ híp mắt, nói: "Ai sẽ tin ngươi? Trong thư viết cái gì?"



"Ta không biết! Ta thật sự không biết! Ta chỉ là đội trưởng một phân đội! Căn bản không thể tiếp xúc được những bí mật cấp cao! Ta chỉ biết lão đại phải đến nơi này là do tình thế bắt buộc!"

Hàn Phỉ ngẫm nghĩ ý nghĩa của câu nói này, nhưng lượng tin tức thật sự quá ít, mà nam nhân trước mặt đã bị đau đớn hành hạ đến tè ra quần, y phục nửa người dưới cũng ướt cả, còn có một luồng tanh tưởi truyền ra. Đúng là bị đau đến nỗi không thể không chế được đại tiểu tiện nữa.

Hàn Phỉ căm ghét lùi về sau một bước, không tiếp tục dùng hình.

"Ngươi không cần ép hắn, hắn đúng là không biết gì cả."

Một giọng nói bình tĩnh trong đám thổ phỉ truyền đến, Hàn Phỉ kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy ở trong một đám thổ phỉ tương đối lớn tuổi có một nam nhân vẫn tính là trẻ tuổi, đầy mặt bẩn thỉu nhìn nàng.

Hàn Phỉ chỉ chỉ hắn, nói: "Bắt tới đây."

Đậu Nành tay mắt lanh lẹ đem người đàn ông kia xách ra, Hàn Phỉ nhìn người đàn ông này, nhíu mày, nói: "Vậy ngươi biết cái gì?"

Nam nhân sâu sắc liếc nhìn Hàn Phỉ, vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy nữ nhân có chút đầy đặn này làm sao hành hạ một tráng hán khỏe mạnh thành người sắp chết mà không thấy một giọt máu, nữ nhân này căn bản chính là một ác ma! Kẻ nào chọc đến, kẻ đó phải chết!

"Nơi này, ngươi là người có thể chen mồm vào được sao?" Nam nhân hỏi ngược lại.

Hàn Phỉ chưa kịp trả lời, Đậu Nành đã giành nói: "Hàn cô nương là lãnh tụ của chúng ta, ý tứ của nàng chính là ý tứ của mọi người chúng ta!"

Nam nhân gật đầu, nói: "Nếu vậy, chúng ta chuyển sang nơi khác, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả, có một bí mật trọng đại, ngươi nhất định sẽ có hứng thú." Trong giọng nói còn có một tia định liệu trước.

Hàn Phỉ cười, nhẹ nhàng nói: "Ngươi cho rằng cái này có thể uy hiếp ta sao?" Nam nhân sững sờ.

Hàn Phỉ lãnh đạm quay về phía Đậu Nành nói: "Nhét hắn trở về đi thôi."

Nam nhân kia trở nên gấp gáp: "Chờ chút! Ngươi thật sự không muốn biết sao? Đến cùng là cái gì thúc đẩy toàn bộ Hồng Cân Phỉ làm việc lớn như vậy? Ta dám cam đoan! Ngươi nhất định sẽ bị chấn động! Nếu bỏ qua, ngươi sẽ hối hận!"

Ý cười của Hàn Phỉ càng thêm trào phúng, nói: "Ta không muốn biết, ta hiện tại thay đổi chú ý, đem tất cả những người này đều giết đi."

Nam nhân kia đã triệt để khiếp sợ, hắn căn bản không nghĩ tới kẻ gọi là lãnh tụ này lại thay đổi thất thường như thế! Mọi tính toán trong lòng hắn lúc này đều đã không còn tác dụng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play