Sau khi cứu Hàn Phỉ, Bách Lý Mân Tu xoay người lại, vẻ mặt cực kỳ âm trầm, không nhịn được tung ra một câu: "Ngươi quả thực quá hồ đồ!"
Hàn Phỉ thở liền hai hơi, không hề trả lời, mà xoay người kiểm tra thân thể lão thôn trưởng, nhưng khi nàng dò xét mạch tượng của thôn trưởng, không nhịn được bạo thô: "Mẹ hắn! Đồ cặn bã!"
Lão thôn trưởng giờ khắc này đã trúng kịch độc, độc tố cũng đã tiến vào lục phủ ngũ tạng, thực sự là khó giải! Lúc này, các thôn dân được giải cứu đều chạy ra, nhìn đám Hồng Cân Phỉ ngã đầy đất, còn chưa kịp cao hứng đã nhìn thấy lão thôn trưởng thoi thóp nằm đó, bên cạnh là Hàn cô nương đầy mặt bi thương.
"Thôn trưởng!"
Lúc bên cạnh lão thôn trưởng vây kín người, hắn hơi mở mắt ra, nhìn thấy Hàn Phỉ vẫn còn đang nỗ lực vì muốn cứ mình mà chuẩn bị thi châm, hắn duỗi bàn tay run rẩy ra, chậm rãi nắm lấy bàn tay Hàn Phỉ đang chuẩn bị châm cứu, nói: "Không, vô dụng thôi, Hàn cô nương.. Lão phu, khụ khụ, biết tình trạng thân thể mình.."
Hàn Phỉ nhìn vẻ mặt chịu chết của lão thôn trưởng, viền mắt cũng ướt át, nàng biết rõ giờ khắc này châm cứu cũng không có bất kỳ tác dụng nào, nhưng mà.. Không thể cứ trơ mắt nhìn hắn chết như vậy được.
Hàn Phỉ đứng dậy, cầm châm xông tới nơi Độc Nhãn Hổ Báo ngã xuống, Độc Nhãn Hổ Báo cũng không chết, nhưng đã cách cái chết không xa, đang giãy giụa trên mặt đất muốn đứng lên, một lần nữa giết nàng, mà Bách Lý cũng đứng ở một bên, phòng ngừa hắn ngóc đầu trở lại.
Ánh mắt Hàn Phỉ băng lãnh nhìn Độc Nhãn Hổ Báo, nói: "Giải dược! Giải dược ở nơi nào?"
Dù cho chỉ có một chút hi vọng yếu ớt cũng đều tốt!
"Haha haha, giải dược? Nào có cái gì gọi là giải dược! Ta muốn các ngươi chết!"
Hàn Phỉ giơ tay lên, một cây châm liền đâm vào huyệt đau của Độc Nhãn Hổ Báo, đau đến nỗi hắn đường đường là một tên Thiết Huyết Ngạnh Hán cũng phải phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Giải dược ở nơi nào?"
"Khặc, khặc khặc, không, không có!"
Ngân châm hạ xuống, lại là một huyệt đau.
"Giải dược ở nơi nào?"
Độc Nhãn Hổ Báo đã đau đến nỗi phải co giật.
Bách Lý Mân Tu trầm mặc nhìn Hàn Phỉ lúc này, cặp mắt sáng ngời kia giờ khắc này toàn bộ đều là vẻ âm ngoan cùng quyết tuyệt, Bách Lý biết rõ, hắn lại một lần nữa đánh giá thấp nữ nhân này.
"Hừ, đừng hòng.."
Cây ngân châm thứ ba hạ xuống. Độc Nhãn Hổ Báo chỉ còn dư lại hơi thở yếu ớt, ngay cả đau đớn cũng không chịu mở miệng.
Ánh mắt Hàn Phỉ triệt để lạnh xuống.
"Hàn cô nương! Lão thôn trưởng, lão thôn trưởng sắp không chịu được rồi a!"
Hàn Phỉ quay đầu lại, trên tay còn lại một cây ngân châm cuối cùng, một lần nữa đâm vào trên người Độc Nhãn Hổ Báo, giờ khắc này, thân thể cường tráng của hắn đột nhiên giật lên thật mạnh, hắn há miệng gào lên một tiếng, con mắt trừng thật lớn, giống như đang hết sức thống khổ vậy, sau đó không còn lại bất cứ thanh âm nào.
Ánh mắt Bách Lý Mân Tu càng thêm thâm trầm, hắn nhìn Hàn Phỉ, nhìn nàng chậm rãi đứng lên, trở lại bên cạnh lão thôn trưởng.
Độc Nhãn Hổ Báo đúng là chết vì quá đau đớn. Hàn Phỉ buông thõng hai cánh tay vẫn còn run rẩy, nàng nắm chặt hai bàn tay, tránh để nó quá mức run rẩy.
"Kí chủ.."
Đào Bảo có chút bận tâm. Nó là biết rõ kí chủ của nó được sinh ra ở một thời đại thái bình, nàng không phải là sát thủ đặc công, nàng thậm chí còn là một bác sĩ, cũng tại giờ khắc này, đã tự tay giết chết ba người.
"A, Đào Bảo, hắn vừa muốn giết ta đúng không?"
"Đúng."
"Trên tay hắn dính đầy máu tươi của bao mạng người đúng không?"
"Vâng, nhiều vô số kể, hung danh Hồng Cân Phỉ, đã từng diệt sạch không ít thôn làng."
"Hắn giết thôn dân thôn Thủy Biên đúng không?"
"Đúng."
"Hừm, vậy thì đủ rồi."
Dần dần, hai tay Hàn Phỉ không còn run rẩy nữa, nàng không có thời gian tiếp tục chìm đắm trong sợ hãi, nàng biết rõ, nàng sớm muộn gì cũng phải bước qua cửa ải này.
Lúc một lần nữa trở lại bên người lão thôn trưởng, Hàn Phỉ hổ thẹn nói: "Thật xin lỗi.."
Lão thôn trưởng giống như biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, đưa tay chỉ chỉ cái quan tài đá, lập tức liền có thôn dân lấy tới, lão thôn trưởng ngoắc ngoắc tay, Hàn Phỉ lập tức cúi người xuống, ghé tai lại gần.
Lão thôn trưởng ở bên tai nàng nói một câu, hai mắt Hàn Phỉ lập tức trừng lớn.
Lão thôn trưởng ho khan vài tiếng, nói: "Lấy, sau đó.. thôn này.. Liền, liền giao cho ngươi.."
Trong lòng Hàn Phỉ vô cùng đau xót, nặng nề gật đầu.
Lão thôn trưởng ho ra máu lần nữa, cuối cùng tha thiết nhìn ngắm các thôn dân một vòng, hắn một đời không con, toàn tâm toàn ý thủ hộ lấy thôn này, hiện giờ, hắn rốt cục có thể thả gánh nặng này xuống.
"Thế đạo này.. Muốn loạn a.."
"Ánh sáng thần nữ.. không thể phụ lòng.."
"Thần nữ buông xuống.. Phù hộ thôn Thủy Biên ta.."
Sau khi một chữ cuối cùng hạ xuống, lão thôn trưởng mắt nhắm lại, khí tức hoàn toàn biến mất.
"Thôn trưởng!" Một tiếng gào thét vang lên, càng ngày càng nhiều người bắt đầu gào khóc, từng tiếng khóc nghẹn ngào tràn ngập bi thương vang lên. Hàn Phỉ nhìn lão thôn trưởng đã chết, chậm rãi đứng dậy, viền mắt cũng phát hồng, nhưng không có nước mắt chảy xuống.
"Tất cả đứng lên cho ta!"
Các thôn dân dần dần dừng gào khóc, nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cắn răng, quát ầm lên: "Hiện tại không có thời gian bi thương! Đều đứng lên hết cho ta, chỉ cần có thể động đậy, vậy thì không cho phép ngã xuống! Thôn trưởng chết, nhưng thôn Thủy Biên, không, Thủy Vân quân vẫn còn, vậy thì không có lý do gì để chiến bại! Sô lượng người của Hồng Cân Phỉ tuyệt đối không thể chỉ có bằng này, một khi nơi này quá lâu không có tin tức truyền ra, thì đội ngũ ở phía sau chắc chắn sẽ chạy đến đây, nếu như không muốn dập tắt toàn bộ hi vọng của thôn trưởng, thì chúng ta không có thời gian để thương cảm đâu!"
Lời nói của Hàn Phỉ khiến các thôn dân dần tỉnh ngộ lại, thần sắc vốn đau thương cũng bị một loại hận ý thay thế. Tất cả những thứ này đều là do lũ Hồng Cân Phỉ hại! Cuộc sống sinh hoạt bình bình an an của họ cũng bị bọn thổ phỉ này phá vỡ! Thôn trưởng bị Hồng Cân Phỉ hại chết! Thôn làng cũng sắp bị san bằng! Làm sao có thể tha thứ? Làm sao có thể thất bại?
Hai người Đậu Nành cùng Tiểu Mễ lau khô nước mắt trên mặt, bọn họ đều là những đứa trẻ thôn trưởng nhìn lớn lên, bình thường lại càng nhận được nhiều sự chăm sóc của thôn trưởng, hiện giờ thôn trưởng đã chết, bọn họ tất nhiên là những người căm thù bọn Hồng Cân Phỉ nhất.
Nghe thấy Hàn Phỉ lời nói, huynh đệ bọn họ hai người đột nhiên cùng kêu lên: "Ánh sáng thần nữ! Phù hộ Thủy Vân quân ta! Ánh sáng thần nữ! Phù hộ Thủy Vân quân ta!"
Dần dần, có người phụ họa theo. Càng ngày càng nhiều người phụ họa.
"Ánh sáng thần nữ! Phù hộ Thủy Vân quân ta!"
"Ánh sáng thần nữ! Phù hộ Thủy Vân quân ta!"
"Ánh sáng thần nữ! Phù hộ Thủy Vân quân ta!"
Toàn bộ thôn làng đang reo hò, tất cả mọi người đều đầy mặt hận ý, có một loại lực lượng vô hình bạo phát trong tuyệt cảnh cũng đang dần sinh sôi.
Hai vị Công công từ trong hôn mê tỉnh lại còn chưa kịp nghe rõ những tiếng reo hò này, đã bị Bách Lý Mân Tu một lần nữa đập cho một cái ngất đi, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ đang bị mọi người vây ở chính giữa. Thời khắc này, tựa như có quang mang như ẩn như hiện ở trên người nàng từ từ lóe lên, khuôn mặt bị bùn đất lấm lem làm cho chật vật nhưng lại đẹp đến kinh tâm động phách.
Trong thiên địa, từng tiếng từng tiếng hò hét vang tận mây xanh giống như xé rách sự yên tĩnh vốn thuộc về thôn làng, thời khắc này, phong thái của Thủy Vân quân năm đó, chậm rãi triển lộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT