Giải đấu y sư lớn này có tư cách dự thi rất rộng rãi, cũng không có bất kỳ quy định gì, từ lão giả bảy mươi, tám mươi tuổi, cho tới thiếu niên thiên tài mười mấy tuổi tất cả đều có thể tham gia, giải đấu này cũng coi như chuyện lớn của giới y sư.
Nhưng bởi vì điều kiện quá mức rộng rãi, dẫn đến số người dự thi tương đối đáng sợ, vô luận là địa phu sớm có tiếng tăm lớn, hay là tiểu tử mới ra đời đều muốn thử một lần, những đại phu này cũng phân bố khắp nơi trên cả nước, tất nhiên là không thể nào đơn giản liền có thể tụ tập thành một chỗ được, cũng không có nơi nào đủ lớn để chứa hết từng ấy người, vì thế ải thứ nhất là ở mỗi một địa phương sẽ thiết lập một điểm thi. Mà điểm thi gần thôn Thủy Biên Thôn nhất chính là Ngư Trạch Trấn, giờ phút này trong trấn cũng tụ tập rất nhiều đại phu từ nơi khác chạy tới, trong lúc nhất thời không khí cũng giống như tràn ngập mùi thuốc.
Hác lão bản lên đường đi tới Ngư Trạch Trấn trước, toàn bộ khách sạn ở Ngư Trạch Trấn cũng đã ở trạng thái kín khách, có thể nói là một phòng khó cầu, nhưng Hác lão bản là ai? Chính là người không bao giờ thiếu tiền a! Rất sớm liền bao cả một cái khách sạn ngồi chờ 'sư muội' của Hàn Phỉ đến.
Hàn Phỉ đang đi tới khách sạn, tìm một góc không người, đâm đâm hệ thống, nói: "Lần dùng biến thân này duy trì được trong khoảng bao lâu?"
"Yên tâm đi kí chủ, xét thấy trước đây ngươi biểu hiện vô cùng tốt, nên ta đã lén lút dùng quyền hạn của mình đem thời gian biến thân lần này tăng lên tới 3 ngày, đủ cho kí chủ thi đấu vòng loại xong."
Hàn Phỉ thở ra một hơi, nàng sợ nhất thời gian hiệu lực của thứ này quá ngắn, vậy thì sẽ lộ tẩy mất.
"Bất quá kí chủ phải chú ý, ta đem thời gian kéo dài ra nên sẽ có tác dụng phụ, ba ngày này kí chủ nhất định không thể đụng vào muối, cho dù là ăn cũng không được. Một khi chạm vào thì ngay lập tức sẽ trở về hình dáng ban đầu."
"Vậy ta làm sao ăn cơm?"
"Kí chủ nhịn một chút a!"
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, quyết định không cùng nó tính toán, lén lút biến thân thể, Hàn Phỉ thậm chí có một loại cảm giác ngại ngùng khi biến thân thành mỹ thiếu nữ đấy, nhưng may là khi tiến vào thôn trấn nàng đã phái Giáp, Ất, Bính, đi làm việc.
Hàn Phỉ nhìn vóc người của mình sau khi 'Biến thân', liền sinh ra một cỗ bi thương, tuy nàng đã gầy rất nhiều, nhưng khoảng cách biến thành dáng người tiêu chuẩn như vậy vẫn có chút khoảng cách!
"Ta thế nào lại có cảm giác mình mệnh khổ như vậy." Hàn Phỉ đột nhiên cảm thán.
Hệ thống không giải thích nói: "Kí chủ làm sao thế?"
Hàn Phỉ bĩu môi: "Người ta xuyên việt đều là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vì muốn thuận tiện hành sự nên mới phải đóng vai xấu, sao chỉ ta ngược lại, còn có cảm giác xấu hổ khi Con vịt xấu xí biến thành Thiên Nga Trắng xinh đẹp thế!"
Hệ thống: "..."
Hàn Phỉ oán giận hai câu rồi thôi, cũng không thật quá để ý, chỉ là trong lòng kiên định hơn sau khi trở về phải cẩn thận vận động giảm béo mới được.
Sau khi chỉnh lý tốt bản thân, Hàn Phỉ bước chân mềm mại hướng về phía khách sạn đã ước định trước đi tới, lúc còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ồn ào.
"Dựa vào cái gì các ngươi được bao toàn bộ khách sạn? Chúng ta có tiền, để cho chúng ta một gian phòng trống thì làm sao? Người nào lại có thể ích kỷ bao cả một cái khách sạn như thế!"
Hàn Phỉ nghe được sững sờ, rất hứng thú nhìn về phía nữ tử thô bạo kia, đây là lần đầu tiên có người so tiền với Hác lão bản đấy.
Quả nhiên, không bao lâu sau, thủ hạ của Hác lão bản đi xuống, hôm nay Hác lão bản mặc một thân quần áo hoa mỹ, bước chân thướt tha cứ như vậy đi tới, đúng là phong tình vạn chủng, khiến cả nữ tử đầy vẻ nam tính kia nhìn đến phát ngốc.
Hàn Phỉ xì một tiếng, nhưng khiến nàng cảm thấy kỳ quái là lần này không phải Hác lão bản đứng ra, mà là một người nam nhân đứng bên cạnh nàng, Hàn Phỉ liếc mắt nhìn liền kinh ngạc, đó không phải là Cốc Khải Sinh sao! Chính là Cốc Khải Sinh được nàng chữa khỏi bệnh lao!
Giờ khắc này Cốc Khải Sinh không còn dáng vẻ bệnh tật nữa, sau khi khỏi bệnh tinh thần hắn cũng rất tốt, ăn mặc đường hoàng chững chạc, nhìn qua còn thật sự thấy một tia bá khí uy vũ.
"Cô nương đang tìm tại hạ?" Cô nương kia chuyển ánh mắt ghen ghét đặt trên người Hác lão bản dời đi, nhìn về phía Cốc Khải Sinh, nói: "Ngươi là ai? Có thể nói chuyện sao?"
Cốc Khải Sinh trầm ổn nói: "Bỉ nhân là chấp sự của Thần Nông Giá, có thể thay Thần Nông Giá tiếp quản tất cả công việc bên ngoài, cô nương có việc thì không ngại nói thẳng."
Cô nương kia rên một tiếng, nói: "Thần Nông Giá? Là thứ gì? Mặt mũi lớn như vậy sao! Chẳng lẽ không biết giải đấu y sư lớn nhất sắp cử hành, toàn bộ Ngư Trạch Trấn đều là người, khách sạn cũng kín phòng cả, các ngươi có mấy người như thế này làm sao có thể ích kỷ chiếm cả một cái khách sạn như vậy!"
"Thu Đồng, chúng ta đổi một nhà khác đi." Một tên nam tử đứng gần nỗ lực khuyên bảo.
Nhưng nữ tử tên là Thu Đồng căn bản không cảm kích, nói: "Đổi cái gì mà đổi! Nhà trọ trong thành này đã kín người, còn có thể chạy đi đâu để đổi! Ca, ta muốn trọ nhà này! Chúng ta đã chạy đi lâu như vậy, ta mệt mỏi lắm rồi!"
Hàn Phỉ cũng phải bị Tư Duy Logic của cô gái này chọc cười, nhưng nàng cũng không hề tiến lên, mà hứng thú dạt dào dự định xem Cốc Khải Sinh sẽ giải quyết thế nào.
Chưởng quỹ khách sạn đứng một bên bị làm khó dễ trở nên gấp gáp, vốn dĩ khách sạn của hắn có thể được người hào sảng như vậy bao trọn là một việc đãng mừng, hắn đã rất lâu chưa từng thấy một khách trọ giàu có lại chịu chi như thế! Nhưng không nghĩ đến hôm nay lại gặp phải một cô nương khó chơi như vậy, hắn đã nói cẩn thận mấy lần là nơi này đã đầy phòng, nhưng sao cô nương này vẫn không chịu bỏ qua đây! Lập tức cũng có chút không thích, người khó đối phó như vậy, cũng phải thiệt thòi mấy nam tử có thể khoan nhượng thôi!
Cốc Khải Sinh cũng không phải là một người mềm yếu, từ khi hắn được Hác lão bản mướn về liền quyết định phải cố gắng hồi báo tất cả ân tình cho người trợ giúp hắn, lập tức ngữ khí vô cùng bá khí nói: "Cô nương hà tất phải quấy nhiễu như vậy, nếu thật sự là không tìm được chỗ ở, thì chúng ta cũng không phải là không thể bỏ ra một gian phòng."
Lời này có nghĩa là, ngươi không có tiền ở thì phải nói thẳng, ta có thể bố thí để trống một gian cho ngươi.
Cô nương kia sững sờ một hồi mới hiểu được, lập tức tức điên, một câu cũng không nói ra được.
Hàn Phỉ không thể nhịn được cười, lập tức cười ra tiếng, thu hút ánh mắt của mọi người đứng bên trong nhìn sang. Một người quái lạ toàn thân mặc váy đen, còn mang theo một cái đấu bồng. Đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người khi nhìn thấy Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ ho khan một hồi, nói: "Rất xin lỗi, đã quấy rối, ta tới là vì nhận được lời ủy thác của người khác."
Con mắt Hác lão bản lóe sáng lên, đầy mặt kích động, nhưng nàng vẫn cố khắc chế, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cốc Khải Sinh giải quyết nhanh lên một chút, bọn họ có khách quý đến.
Cốc Khải Sinh tất nhiên là được ý tứ của Hác lão bản, vội vã bày ra vẻ mặt cung kính, bước nhanh về phía Hàn Phỉ, nói: "Chúng ta chờ cô nương đã lâu, mời cô nương lên lầu ngồi một chút, tất cả đều đã chuẩn bị kỹ càng. Mau mau tới dẫn khách quý lên lầu."
Hác lão bản cấp tốc đi tới trước mặt Hàn Phỉ, lộ ra nụ cười ngọt ngào, mang Hàn Phỉ đi lên lầu.
Hàn Phỉ vô cùng tiêu sái gật đầu, đi theo phái sau Hác lão bản, khi đi ngang qua nàng kia có liếc nhìn nàng một cái, nào ngờ cô nương kia cách một cái đấu bồng lại có thể nhìn ra Hàn Phỉ xem thường cùng khinh bỉ, lập tức liền bùng nổ, đưa tay ra muốn giật đấu bồng của nàng, định nhìn cẩn thận xem kẻ xấu xí nào lại mang theo đấu bồng đến đây lả lơi đưa tình.
"Thu Đồng! Không thể!" Nam tử hô to.
"Dừng tay!" Cốc Khải Sinh căng thẳng rống to.
Chỉ là tay nàng còn chưa đụng được tới nửa sợi lông của Hàn Phỉ, đã triệt để bị tê dại.
Hàn Phỉ ung dung thong thả rút về tay, một cây châm ngân sắc đã đâm trên huyệt vị của nàng, làm toàn bộ tay nàng trở nên cứng ngắc tê dại.
"Có nhiều thứ không nên chạm loạn đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT