Từ lúc mới bắt đầu, kí chủ này liền khiến nó không phải quá bận tâm, rất nhiều vấn đề nó còn không nghĩ thấu đáo bằng Hàn Phỉ, trong lúc vô tình Hàn Phỉ đã sớm trưởng thành mà có lẽ chính bản thân nàng cũng không biết, có mục tiêu, nàng chính là nàng. Giống như Phượng Hoàng sau khi thức tỉnh, chờ đợi một ngày có thể giương cánh bay lên.

Thấy Hàn Phỉ trầm mặc rất lâu, mọi người đang dựng thẳng lỗ tai nghe trộm đã không kiềm chế nổi, Hác lão bản há mồm nói: "Hàn cô nương, ngươi vừa rồi muốn nói gì?"

Hàn Phỉ tập trung lại, nói: "Hừm, ta là nói không cần phái người khác đến trông coi nơi này, bởi vì, nơi này đã có sẵn."

Hác lão bản kinh ngạc một hồi, nói: "Như vậy là sao?"

Hàn Phỉ dương dương cằm, nói: "Những hán tử này, đều là những hảo thủ sẵn có, bọn họ nếu tình nguyện đáp ứng che chở mảnh đất đen này, vậy thì đó là những người tốt nhất rồi đấy."

Hác lão bản không đồng ý nói: "Độ trân quý của đất đen Hàn cô nương không rõ ràng sao? Địa phương trọng yếu như vậy ta muốn phái thuộc hạ có võ lực tối cao đến bảo hộ đấy."

Hác lão bản đơn thuần cho rằng Hàn Phỉ là muốn trợ giúp thôn dân thôn Thủy Biên, muốn kiếm thêm khoản thu cho họ, nếu là việc khác, nàng khẳng định không nói hai lời sẽ đồng ý, nhưng hiện tại đất đen này trọng yếu như vậy, nàng không yên lòng giao cho một đám sơn thôn dã phu.

Hàn Phỉ cười cười, nói: "Nếu ngay cả bọn họ cũng không bảo hộ được, vậy thì thủ hạ ngươi phái đến nhiều hơn nữa cũng vô dụng."

Hác lão bản kinh ngạc.

Nhưng lần này, sắc mặt lão thôn trưởng bên cạnh Hàn Phỉ lại đại biến, một tia nguy hiểm lấp lóe trong đôi mắt già nua của hắn. Hàn Phỉ tất nhiên là nhìn thấy, nhưng nàng không thèm để ý nhìn về phía lão thôn trưởng, có ý riêng nói: "Thôn trưởng, ta tin tưởng các ngươi có thể làm được không phải sao?"

Lão thôn trưởng giống như giả ngu nói: "Lão phu không hiểu ý của Hàn cô nương, nhưng đồ vật trân quý như thế, thực sự không dám nhiều lời."

Rõ ràng chính là đang nói, chúng ta không thể ra sức, ngươi buông tha đi.

Hàn Phỉ thở dài, thăm thẳm nói: "Nếu như ngay cả quân đội cũng không thể làm được, vậy thì không còn ai có thể làm được a."



Câu nói này của Hàn Phỉ không lớn, nhưng giống như tiếng chuông, truyền khắp mọi ngõ ngách, nhất thời mọi người vừa múa vừa hát lập tức dừng lại, bầu không khí vốn náo nhiệt đột nhiên trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, mỗi người đều trừng trừng nhìn Hàn Phỉ, trong ánh mắt kia không còn sự sùng kính cùng cảm tạ lúc ban ngày nữa, mà là một loại phòng bị.

Hác lão bản cũng cảm nhận được một trận khí thế mạnh mẽ phả vào mặt, cơ hồ là thay đổi trong nháy mắt, rõ ràng một khắc trước, mọi người vẫn chỉ là một đám sơn dã nông phu thôi, sao trong nháy mắt đã biến thành một đám võ sĩ có khuôn mặt khủng bố thế, phái hiện này làm nàng không khỏi hướng nhích về phía Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ giống như không cảm giác được trận khí thế kia, sắc mặt không hề thay đổi một chút nào, lại giống như dương dương nói: "Các ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"

Lão thôn trưởng híp mắt, nói: "Hàn cô nương vừa nói cái gì?"

Hàn Phỉ xua tay, đem trái cây cuối cùng ăn hết, sau đó bỏ hạt xuống, vô cùng tự nhiên nói: "Không phải ta đã nói rất rõ ràng sao?"

Lão thôn trưởng chậm rãi đứng dậy, thân hình lom khom giờ phút này không còn chút nào vẻ già yếu nữa, mà giốn như một dũng sĩ dãi dầu sương gió, trải qua biết bao đau đớn, tang thương.

"Hàn cô nương, người thôn Thủy Biên chúng ta rất hoan nghênh ngươi, nhưng ngươi cũng không nên quấy rầy cuộc sống yên bình của chúng ta, nếu Hàn cô nương ngươi có mưu đồ, vậy xin ngươi rời đi, lần hợp tác này chúng ta cũng không cần nữa."

Câu nói này, nói đến rất tuyệt tình, dù cho Hàn Phỉ đưa ra bất kỳ hợp tác cùng trợ giúp nào, cũng đều không thể cứu vãn. Hàn Phỉ thu lại vẻ ung dung, sắc mặt trở nên rất nặng nề, một khi Hàn Phỉ không còn cười, như vậy khuôn mặt nàng giống dã thú cực kì nguy hiểm.

Ngay cả Hác lão bản có quyen biết thâm sâu với nàng cũng không muốn đối mặt với Hàn Phỉ không nở nụ cười, nàng tương đối thức thời không nói một câu, mà an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên, yên lặng nhìn tình thế phát triển, nhưng câu Hàn Phỉ vừa nói kia thực sự khiến nàng giật mình. Quân đội? Danh từ này, tương đối xa lạ. Đối với bọn hắn, nàng nói cho cùng cũng chỉ là một thương nhân mà thôi, quân đội liền đại biểu cho chiến tranh, đó là lĩnh vực nàng không dám đặt chân đến.

Càng làm cho Hác Mỹ lưu ý là, Hàn Phỉ lại dùng từ 'quân đội', mà không phải 'binh lính', nếu chỉ là binh lính bình thường thì cũng không quá ngạc nhiên, dùng tới từ 'quân đội' này, nhân số liền tương đối lớn, vậy.. Hác Mỹ không để lại dấu vết liếc mắt nhìn những người này, trong lòng hất lên sóng to gió lớn, vậy thì có nghĩa là, tất cả mọi người nơi này, mỗi người, đều là quân nhân!

Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ chậm rãi nhếch miệng cười, chỉ là nụ cười này không chạm đến đáy mắt.

"Thu được đủ lợi ích, liền muốn vứt bỏ người đem đến lợi ích cho mình, hừ, thôn trưởng không hổ là thôn trưởng."

Câu nói này của Hàn Phỉ đầy vẻ trào phúng không thèm che giấu.



Sắc mặt lão thôn trưởng biến đổi, nhưng vẫn chưa nói tiếp, thôn dân còn lại cũng đều cảnh giác, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp. Bởi vì.. Hàn Phỉ nói không hề sai. Rõ ràng ban ngày, bọn họ phải cảm ơn chảy nước mắt với Hàn cô nương, nhưng hiện tại, lại đuổi nàng đi tuyệt tình như vậy, đây không phải chính là xảo trá à!

Hàn Phỉ đứng dậy, phủi mông một cái, phủi phủi bụi trên bộ 'Đồng phục ' của A Mã Cung, sau đó hờ hững nói: "Nếu như chỉ vì bí mật của các ngươi, lại có thể làm chết vô số người, vậy thì coi như ta được mở mang hiểu biết."

Lão thôn trưởng lập tức mặt đen, nói: "Đây là ý gì?"

Hàn Phỉ cũng không hề bị nghĩ khĩ của lão thôn trưởng dọa sợ. Sắc mặt nàng vẫn vô cùng bình tĩnh.

Hác lão bản bí mật hướng người của mình làm một cái thủ thế, bảy tỏ ý nghĩa chuẩn bị sẵn sàng, nàng tuy không hiểu Hàn Phỉ vì sao phải nói ra lời như vậy, càng nguy hiểm hơn, không biết vì sao bầu không khí từ hài hòa đột nhiên trở nên hung hăng càn quấy như thế. Nhưng điều này không ảnh hưởng Hác lão bản trong nháy mắt làm ra phán đoán, vô luận như thế nào Hàn Phỉ cũng không thể xảy ra chuyện gì, dù cho phải liều tất cả.

Hàn Phỉ trong mắt loé lên một tia sắc bén, nói: "Người đầu độc căn bản chính là nhằm vào các ngươi, nếu như các ngươi không thực lực ứng đối, thì sớm muộn sẽ có một ngày toàn quân bị diệt, mà cái một ngày kia, sẽ không cõn xa nữa đâu."

Lão thôn trưởng trầm mặc, ánh mắt lóe lên một tia trầm tư.

Hàn Phỉ giống như không biết lời nói của mình tạo nên oanh động như thế nào, ung dung thong thả phủi phủi quần áo, sau đó đứng dậy, dáng vẻ giống như sắp đi, Hác lão bản cũng vội vã đứng dậy theo.

Đúng lúc này, lão thôn trưởng lên tiếng: "Hàn cô nương chậm đã!"

Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một tia giảo hoạt, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh, xoay người, nói: "Còn có chuyện gì sao?"

Lão thôn trưởng giống như vừa đưa ra một quyết định rất lớn, nói: "Lão phu có một số việc muốn cùng Hàn cô nương thương thảo."

Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như lộ ra nụ cười, thay cho dáng vẻ nghiêm túc khủng bố vừa rồi, lần thứ hai biến thành cô nương hay cười mọi người đã quen thuộc.

"Ta bất cứ lúc nào cũng rảnh rỗi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play