Thường Đức không chỉ lưu lại Thần Nông Giá, mà còn tiện thể bắt cóc một nhóm người không được trọng dụng ở Trung Thảo Đường đến theo, những huynh đệ Dược Nông trung cấp khó khăn của hắn, tuy không tính là rất lợi hại, nhưng đối với Thần Nông Giá mà nói đã là một thu hoạch khổng lồ. Hai bên đều hết sức hài lòng, mà người tạo nên kết quả này là Hàn Phỉ tất nhiên là được hai bên vô cùng hoan nghênh, nhất là Thường Đức, ở trong lòng sớm đã coi Hàn Phỉ là bà chủ thứ hai, nghe nói chuyến này muốn tới tìm Hàn cô nương, lập tức liền muốn theo đến.

"Đến là tốt, bảo hắn tới đây, đi theo ta."

Hác lão bản nhìn Hàn Phỉ đứng dậy đi ra ngoài, có chút nghi hoặc đuổi theo, ngay cả lão thôn trưởng cũng hiếu kì đi theo phía sau.

Hàn Phỉ dẫn Hác lão bản cùng lão thôn trưởng và Thường Đức đi vào trong núi, mà lúc này thôn dân vẫn còn đang hừng hực khí thế đào bùn đất bị nhiễm độc đi, sau khi nhìn thấy Hàn Phỉ đến từng người đều ngừng việc trong tay lại, vô cùng thân thiết cùng cung kính hô: "Hàn cô nương, sao ngài lại tới đây?"

"Hàn cô nương, nơi này bẩn lắm, ngài vẫn nên ở lại trong thôn nghỉ ngơi một chút đi!"

"Đúng đấy, Hàn cô nương, nơi này liền giao cho chúng ta!"

Hàn Phỉ cũng cười híp mắt đáp lại bọn họ, Hác lão bản theo ở phía sau quả thực kinh ngạc đến ngây người, nàng dùng ánh mắt như nhìn thấy Thiên Thần mà nhìn Hàn Phỉ, đến cùng là Hàn Phỉ có mị lực gì, lại có thể khiến mỗi một người trong thôn đều kính trọng từ trong đáy lòng như vậy chứ?

Ngay cả chính Hàn Phỉ cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng không nghĩ tới thôn dân thôn Thủy Biên lại thuần phác như vậy, nàng chẳng qua là thuận tay mà làm không ngờ lại gây lên chấn động như thế với thôn Biên Thủy. Nhưng chung quy, nàng vẫn rất cao hứng, nàng cũng không bài xích cảm giác hưng phấn khi giúp người khác, nhất là người ở đây đã bắt đầu chậm rãi tiếp thu sự tồn tại của nàng, điều này sẽ giúp một tháng tới của nàng ở đây càng thêm dễ chịu hơn.

Đến khi bốn người đi sâu vào trong, Hàn Phỉ dừng bước chân, chỉ chỉ nơi này, quay về phía Thường Đức nói: "Ngươi nhìn nơi này một chút, cảm thấy thế nào?"

Thường Đức lơ ngơ, hắn bị đột nhiên kêu đến sau đó bị mang vào núi, hiện tại lại hỏi hắn nơi này làm sao, Thường Đức có chút mơ hồ.

Hàn Phỉ lại thêm một câu, nói: "Ngươi hãy nhìn cẩn thận một chút."

Nghe thấy Hàn Phỉ nói như vậy, Thường Đức cũng bắt đầu nghiêm túc, Hàn cô nương sẽ không vô duyên vô cớ muốn hắn đi nhìn, vậy phải xem xét cẩn thận mới được.



Vì vậy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thường Đức ngồi chồm hỗm xuống, cẩn thận sợ nắn chất đất, sau đó lại để sát vào mắt nhìn, lại thăm dò một phen cây cối ở xung quanh, ánh mắt lóe lên một tia suy nghĩ sâu sắc, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của lão thôn trưởng, cầm lên một ít bùn đất, nhẹ nhàng ngửi một cái, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Hàn Phỉ thấy hắn đã hiểu rõ, liền cười híp mắt nói: "Cuối cùng đã hiểu rồi."

Thường Đức kích động, lắp ba lắp bắp nói: "Đây, đây là.."

Hàn Phỉ gật đầu giống như khẳng định.

Thường Đức hưng phấn đỏ cả mặt.

Lão thôn trưởng cùng Hác lão bản đầu óc cũng mơ hồ, căn bản nghe không hiểu hai người này đang làm trò bí hiểm gì, Hác lão bản là người đầu tiên hỏi: "Hàn cô nương, các ngươi đang nói cái gì thế?"

Hàn Phỉ chẳng muốn giải thích, nói: "Để Thường Đức nói cho ngươi biết đi."

Thường Đức giống như được ủy thác trọng trách vậy, nín thở, nói: "Lão bản, đây là đất đen, chính là đất đen!"

Hác lão bản vô thức nói: "Đất đen? Đất đen là cái gì? Đây không phải là màu sắc của bùn đất sao? Chờ chút! Đen, đất đen?"

Ngay sau đó, Hác lão bản cũng kinh ngạc đến nỗi đứng im tại chỗ, khó có thể tin, lập tức đẩy Thường Đức ra, chính mình ngồi chồm hỗm xuống sờ sờ đám bùn đất này, nhưng dù sao nàng cũng không phải là dân chuyên nghiệp, căn bản không thể phân biệt được, nàng như vậy chỉ là vì muốn có cảm giác chân thực một chút thôi, dù sao đây cũng là đất đen đấy! Được Hàn cô nương tán thành, là đất đen hàng thật giá thật đấy!

Từng người buôn bán dược tài đều biết đất đen vô cùng giá trị! Đối với dược tài mà nói, đó chính là thứ đất dinh dưỡng bậc nhất đấy! Mọi người đều biết, dược tài sinh trưởng có liên quan đến thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bỏ đi nhân tố con người, như vậy chính là còn lại khí hậu, lượng nước, đất đai, mà trong đó mấu chốt nhất chính là bùn đất.

Bên trong dược viên của Thần Nông Giá, dược tài đều được trồng trên đất đỏ màu mỡ, mà đất đỏ cũng là loại đất cao nhất có thể dùng tiền mua được, loại đất có cấp bậc cao hơn cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu, hầu như bây giờ đất tốt đều đã bị một ít thế gia chiếm lấy, Trung Thảo Đường lại càng nắm giữ một cái dược viên đỉnh cấp làm bằng đất đen, dược tài trồng trong đó vì thế cũng đều là đỉnh cấp. Đất đen ẩn chứa dinh dưỡng vô cùng tươi tốt, nuôi dưỡng ra dược tài vì thế tự nhiên là vô cùng cao, bề ngoài cùng dược tính của dược liệu có thể nói là đỉnh phong, chỉ bằng những điểm này cũng đủ để khiến từng tiệm bán thuốc phải đỏ mắt, nhưng cho đến giờ mỗi nơi phát hiện ra đất đen đều đã có chủ, mà những người chủ nhân này lại không thể dùng tiền để mua được. Vì thế đã lâu như vậy, Thần Nông Giá cũng chỉ nắm giữ được dược viên đất đỏ mà thôi, muốn có được dược viên đất đen, chính là vô cùng xa xôi.

Cho nên khi Thường Đức phát hiện nơi này, hắn kích động không thể áp chế nổi, mà Hác lão bản lại càng hưng phấn đến sắp ngất đi, chỉ có lão thôn trưởng là còn mù mờ, nhưng điều này không ảnh hưởng hắn từ sắc mặt mọi người mà phân tích ra tin tức hắn muốn viết. Trong lòng lão thôn trưởng không khỏi bắt đầu tính toán, xem ra thứ đất đen này là vật bọn hắn hết sức muốn có, như vậy nên dùng những vật này như thế nào để có thể mưu tính được lợi ích lớn nhất cho thôn làng mới được.



Tâm tư của ba người cũng bắt đầu tính toán.

Hàn Phỉ cười híp mắt thưởng thức biểu hiện của mọi người, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nói: "Nhưng đây là đất đen không hoàn mỹ."

Một câu nói này, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, làm cho cả ba người cùng kinh sợ.

Hàn Phỉ vui mừng, nói: "Vẻ mặt của các ngươi đây là làm sao?"

Hác lão bản nuốt nước miếng, vẻ mặt đưa đám nói: "Hàn cô nương, ngài đừng làm ta sợ, tâm tình của ta lúc lên lúc xuống, không yên ổn đâu, ngài nói thẳng đi, đây là ý gì?"

Thường Đức cũng gật gù, phán đoán của hắn sẽ không sai mới phải.

Hàn Phỉ dậm chân một cái, đào lên một hố đất, nói: "Cái này đúng là đất đen không sai, nhưng hiện giờ không được, bị ô nhiễm rồi."

Lão thôn trưởng giống như hiểu ra, nói: "Hàn cô nương là chỉ độc kia.."

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đúng, chính là vật kia, khiến cho cả một mảnh đất đen này cũng bị ảnh hưởng, bị lây nhiễm chút độc, tuy mảnh đất này không bị đầu độc, nhưng đất đai đều có liên kết, vì thế ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, thế mưới nói nơi này không phải đất đen tốt nhất, không phải hoàn mỹ."

Sắc mặt lão thôn trưởng ảm đạm, vô cùng tiếc hận thở dài một hơi, vốn cho là thôn làng có hi vọng, không nghĩ tới lại uổng công vui vẻ một hồi.

Ngay cả Hác lão bản cũng là một bộ vô cùng đau đớn nói: "Đây, là kẻ khốn nào đang tạo nghiệt a!"

Hàn Phỉ giống như tùy ý nói một câu: "Tuy bị ô nhiễm, nhưng so với đất đỏ bình thường cũng tốt hơn rất nhiều, ở trong phương diện bồi dưỡng dược tài cũng không tệ, hơn nữa, đất này bị ô nhiễm không phải là quá lớn, chỉ cần có thời gian điều chỉnh, liền có thể khôi phục nguyên dạng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play