Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ, hầu như mỗi người đều vô cùng xanh xao vàng vọt, vẻ mặt chết lặng, ở trong mắt bọn họ, Hàn Phỉ dường như đã không còn nhìn thấy hi vọng, đây căn bản không phải là đang sống, mà chỉ là tồn tại lay lắt mà thôi.
Hàn Phỉ lại nhìn một mảnh đồng ruộng đã hoang phế, dù có cố gắng thu toàn bộ số hạt thóc còn sót lại, cũng không thể giải quyết được bao lâu vấn đề lương thực cho cả một thôn không bao lớn như vậy, thậm chí..
Hàn Phỉ trực tiếp hỏi: "Các ngươi bao lâu rồi chưa được ăn thịt?"
Tam Thẩm cười khổ, nói: "Thịt? Chúng ta đến mùi thịt còn không được ngửi, chứ đừng nói gì đến ăn, chỉ thi thoảng bắt được một ít châu chấu nướng ăn, cố bịt mắt tưởng tượng đó là thịt đấy."
Hàn Phỉ nói thẳng: "Tiếp tục như vậy sẽ không được."
Nàng muốn tìm cách khác, nếu cứ tiếp tục như vậy, người ở thôn này tất sẽ ngã xuống. Ruộng đất đã không có đồ ăn, những người này lại không có tiền, muốn buôn bán tư bản chắc chắn không được, nếu vậy..
Ánh mắt Hàn Phỉ chậm rãi nhìn đến mảnh rừng núi ớ phía xa xa kia, kinh ngạc nói: "Trên núi phải có con mồi chứ? Vì sao không đi săn bắn?"
Vẻ mặt Tam Thẩm lộ ra một vệt bi thương, Hàn Phỉ còn chú ý thấy, lúc nghe thấy câu này những người khác cũng lộ ra biểu hiện giống như vậy, điều này làm rất nàng hiếu kỳ:
"Có ẩn tình gì sao?"
Tam Thẩm khẽ cắn răng, nói: "Cũng không ngại nói cho cô nương biết, thôn làng chúng ta vốn có những thợ săn rất giỏi, hán tử của chúng ta săn bắn tương đối tốt, chúng ta vốn dựa vào chuyện này, ngày ngày trải qua không tính là đại phú đại quý, nhưng ít ra là không phải lo ăn lo uống, nhưng ngọn núi kia sau một lần bị sấm sét đánh xuống, thì tất cả động vật trong núi cũng không còn thấy nữa, chúng ta làm cách nào cũng không tìm thấy con mồi, thật sự không còn biện pháp nào khác, mới phải bắt đầu gieo hoa mầu."
Hàn Phỉ buồn bực, cái gì mà sấm sét làm cho còn mồi trên cả một ngọn núi biến mất chứ?
"Chúng ta cho rằng đây là trời cao trừng phạt, trừng phạt thôn làng chúng ta, nhưng ông trời cũng không chừa cho chúng ta một đường sống nào a! Ngươi nhìn đi, chúng ta phải sống sót bằng cách nào đây?"
Nói rồi, Tam Thẩm liền bật khóc, ngay cả Lục Bình cũng ôm Tiểu Châu với vẻ mặt bi thảm, trên mặt mỗi người cũng đều là tuyệt vọng.
Hàn Phỉ do dự, nói: "Quan phủ nơi này đâu? Chuyện ở đây quan phủ mặc kệ sao? Thiên tại như vậy sẽ được mở kho thóc cứu tế chứ, làm sao lại mặc kệ không quản?"
Tam Thẩm lau sạch nước mắt, mạnh mẽ nhổ một bãi, nói: "Phi! Quan phủ cái gì! Cái tên quan khốn kiếp đó không bức chúng ta vào tuyệt lộ đã là không tệ rồi! Làm sao có thể giúp chúng ta!"
Lục Bình giải thích qua cho Hàn Phỉ, nói: "Thôn Thủy Biên lệ thuộc vào quan phủ là Trần tri huyện, quan viên này chưa bao giờ quản thôn của chúng ta, bởi vì chúng ta không nộp nổi thuế, cũng không có giá trị, vẫn luôn bị hắn coi như không tồn tại."
Hàn Phỉ thở dài một hơi, xem như hiểu rõ tình huống của thôn Thủy Biên, thôn này quả thực chính là con ghẻ, cha không thân nương không yêu, dựa cả vào chính mình mà giẫy giụa sống tiếp.
Hàn Phỉ có chút khó khăn, nàng nỗ lực nghĩ đến những giá trị ẩn tàng của thôn này, nghĩ nửa ngày, nàng chỉ nghĩ được đến một điểm, mở miệng nói: "Hình như.. trong thôn có rất nhiều người."
Nói đến chuyện này, Tam Thẩm liền giống như được tiếp sức lực, có vẻ kiêu ngạo nói: "Thôn Thủy Biên chúng ta cái gì cũng không có, nhưng lại có một điểm rất đặc biệt, đó là đại cô nương của chúng ta đều là vô cùng giỏi sinh nở, mỗi gia đình đều ít nhất năm, sáu tráng tử đấy!"
Chuyện này đáng giá lấy ra làm chuyện đặc biệt à!
Hàn Phỉ nhắm thẳng vào trung tâm nói: "Nếu nhiều người như vậy, vì sao không đi ra ngoài ngọn núi lớn này? Bên ngoài có nhiều cơ hội hơn, không đến nỗi phải lưu lạc đến nước này."
Hàn Phỉ vừa dứt lời, rất nhiều ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, tụ tập trên người nàng, ánh mắt kia đều giống như đang trách cứ cùng cảnh cáo nàng.
Hàn Phỉ không hề bị lay động. Chuyện cười! Năm đó nàng đã phải chịu đựng ánh mắt khinh bỉ cùng trào phúng của toàn thành, trình độ này, vẫn không tính là cái gì.
Ngược lại, Tam Thẩm thấy Hàn Phỉ bình tĩnh như vậy liền thay đổi sắc mặt, ngữ khí hòa hoãn nói: "Lời này là Hàn cô nương nói ra khỏi miệng, chúng ta cũng không tính toán, nhưng Hàn cô nương hãy nhớ kỹ, người của thôn Thủy Biên chúng ta cả đời cũng sẽ không rời khỏi vùng đất này, người nào muốn trục xuất chúng ta, trước hết phải bước qua xác chúng ta!"
Một câu nói này, nói vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không giống tư thái của một người thôn phụ nông thôn.
Hàn Phỉ híp mắt, nhìn Tam Thẩm, ở một khắc vừa rồi, nàng lại cảm thấy trên người Tam Thẩm tỏa ra một tia khí tức uy nghiêm. Thôn Thủy Biên này.. chắc chắn có ẩn tình.
Hàn Phỉ hiểu rằng được voi đòi tiên sẽ làm cho người ta chán ghét, nàng không tiếp tục truy hỏi, nói: "Được, ta đi trước nhìn tình hình trong núi, động vật không thể cứ thế mà biến mất toàn bộ được, ta sẽ thử tìm nguyên nhân xem sao."
Tam Thẩm cũng không ngăn trở, nhưng vẫn có lòng tốt nhắc một câu: "Ngọn núi này chúng ta đã kiểm tra nhiều lần, cái gì cũng không tìm được, Hàn cô nương sợ là phải thất vọng đấy."
Hàn Phỉ cười nói: "Không sao, ta chỉ muốn đi xem, nói không chừng có thể giúp đỡ được gì đó."
Tam Thẩm nhận phần lòng tốt này, nhưng trong lòng cũng hơi thất vọng, nàng cho rằng Hàn cô nương này nói tới hỗ trợ thì sẽ mang đến cho họ lương thực, nhưng nhìn tình hình này, hình như không phải. Mà cũng đúng thôi, Hàn cô nương lúc đến nơi này cũng chỉ mang theo một bao trang phục nho nhỏ, đâu có dáng vẻ của một cô nương giàu có chứ.
Vậy nhưng đối với một người chân tâm nguyện ý giúp trợ giúp bọn họ, Tam Thẩm cũng rất cảm động, nhân tiện nói: "Trong núi sợ là có nguy hiểm, vừa vặn, để ta sai hai đứa con trai đi lên với ngươi đi, sắn tiện chỉ đường cho ngươi luôn."
Hàn Phỉ vốn muốn nói không cần, nhưng sau khi cân nhắc nàng nhận thấy bản thân hoàn toàn không rõtình hình trong núi, hay là không nên cậy mạnh, vì vậy liền đồng ý, nói cám ơn.
Hai đứa con trai của Tam Thẩm cũng rất cao, tuy gầy lợi hại, nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng tốt, chỉ là bởi vì thời gian dài phải chịu đói, tay chân có chút không đủ sức lực. Tên của hai người cũng hết sức dễ nhớ, một người tên là Đậu Nành, một người tên là Tiểu Mễ. Hàn Phỉ khi nghe thấy tên gọi, khóe miệng liền co giật, nàng tưởng bản thân mình đặt tên đã là yêu quái, không nghĩ đến khả năng của vị Tam Thẩm này còn nâng lên một tầm cao mới, nhưng từ điều này cũng có thể nhìn ra, thôn này mọi người e là đã bị đói bụng sợ đến ám ảnh rồi, đặt tên cũng phải Hình Tượng Hóa như thế.
Hàn Phỉ theo Đậu Nành cùng Tiểu Mễ đi tới phía sau ngọn núi. Cả tòa núi cây cối cũng vô cùng rậm rạp, xanh um tươi tốt, nhìn có vẻ rất tốt, theo quy luật, địa phương như thế ắt phải là một nơi hoàn hảo để săn bắn, nơi này chắc chắn sẽ có rất nhiều con mồi mới đúng. Vậy nhưng quỷ dị là, nơi này đừng nói động vật, ngay cả tiếng chim hót, côn trùng kêu cũng không có. Điểm này quá kỳ quái.
Còn chưa tới gần, một mùi hương nhàn nhạt theo không khí truyền vào trong mũi Hàn Phỉ. Nàng dừng bước, hoàn toàn biến sắc.
Thấy Hàn Phỉ dừng bước lại, Đậu Nành cùng Tiểu Mễ có chút nghi hoặc, thúc giục nói: "Hàn cô nương sao dừng lại thế?"
Hai anh em họ còn muốn mau mau mang theo Hàn cô nương này đi bộ một vòng liền trở về đây! Nhà Điền Đô gần như bị hỏng hết, bọn họ còn cần phải hỗ trợ đấy. Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, sắc mặt trầm xuống, nói: "Không có chuyện gì, chúng ta vào núi đi."
Nếu như cái mùi kia là thật, vậy nàng liền đại khái có thể biết rõ vì sao tình hình trong thôn lại đến nước này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT