Làm Hàn Phỉ từ cung Khánh Phòng đi ra, cả người vẫn còn có chút thất thần, sắc mặt nàng phức tạp trở lại A Mã Cung, trong ngực vẫn còn giữ đồ Khánh thị giao cho nàng, vật kia khiến nàng cảm thấy vô cùng phỏng tay.

Hàn Phỉ ở trong phòng mình đứng ngồi không yên, mà trên mặt bàn còn đặt một vật, dùng từng tầng vải bọc lấy, không nhìn thấy rõ thứ bên trong, nhưng Hàn Phỉ lại biết rõ đó là cái gì. Cũng bởi vì biết rõ, cho nên nàng mới cảm thấy thật đáng sợ.

Lúc Khánh thị vô cùng bình tĩnh nói: "Giết chết Quận Chúa Thành Mẫn", Hàn Phỉ đã lờ mờ đoán ra. Thứ đồ bên trong, chắc chắn đủ để hạ gục một Quận chúa, thậm chí, nghiêm trọng mà nói, còn có khả năng liên lụy cả gia tộc.

Quận Chúa kia rốt cuộc đã đắc tội gì với Hoàng hậu mà lại bị trả thù khủng khiếp như vậy? Không, hiện tại điều mấu chốt hơn cả là.. nàng phải làm sao mới có thể đem vật này trót lọt để vào trong phòng Thành Mẫn?

Hàn Phỉ cảm thấy tương đối vướng tay vướng chân. Suy đi nghĩ lại, đến tận ngày thứ 2, lúc nàng đang tham gia chương trình học, một ma ma thần không biết quỷ không hay đi tới bên cạnh Hàn Phỉ, nói: "Muốn đi nhà xí sao? Vậy liền đi thôi."

Hàn Phỉ đầu óc mơ hồ, nàng nói muốn đi nhà xí lúc nào thế?

Chỉ là vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy thâm ý trong mắt ma ma, nàng sững sờ. Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu nàng, vị ma ma này là người của hoàng hậu!

"Muốn đi thì mau lên, chớ trì hoãn thời gian." Ma ma lại giục một câu.

Hàn Phỉ sững sờ 'vâng' một tiếng, liền đứng dậy, khi nàng đi ra khỏi học đường, vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt chăm chú của ma ma kia nhìn nàng, cằm hơi dương lên, chỉ một hướng khác. Đó là.. cư xá của các tú nữ.

Trong lòng Hàn Phỉ kinh hoàng, buồn bực đi về hướng được chỉ, tới phòng mình, lúc cầm đến vật kia, nàng hít sâu vào một hơi, có chút sợ hãi, không nhịn được đâm đâm hệ thống: "Ngươi nói xem, ta làm như vậy thật sự không tốt lắm, đúng không?"

"Kí chủ đang lo lắng cái gì?"

Hàn Phỉ thở dài: "Trong hoàng cung đồ vật này là thứ cấm kị, hậu quả e là.."

"Kí chủ đang thay người khác sốt ruột sao?"

"Chỉ là không thù không oán.."

"Không! Có cừu oán! Kí chủ quên lần trước người ta vu hại ngươi sao?"

Hàn Phỉ đột nhiên nhớ ra, lúc nàng bị hãm hại vụng trộm với nam nhân, người quận chúa kia đã lộ ra vẻ mặt chột dạ.

"Thật sự là nàng sao?"



"Không biết, nhưng kí chủ có thể thừa dịp này có thể xác định một hồi, trong phòng nàng khẳng định có manh mối!"

Trong mắt Hàn Phỉ lập tức thu lại lòng thông cảm của bản thân, lộ ra một nụ cười ý vị sâu dài, nói: "Ngươi không nói ta đúng là đã quên mất chuyện này, vừa vặn thừa dịp này điều tra một chút, ma ma kia có thể chế tạo thời cơ để ta ra tay, nói vậy khoảng thời gian này chắc là an toàn, vừa hay có thể đi nhìn một cái, ta sắp quên cả chuyện báo thù rồi."

Trong lòng không còn gánh nặng, Hàn Phỉ vô cùng nhanh chóng cầm đồ vật rời khỏi phòng mình, sau khi tìm thấy phòng Thành Mẫn, liền tiến vào, nàng nhìn cả căn phòng chỉnh tề rồi lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Lập tức, Hàn Phỉ đem bọc vảo để lên bàn, mà bản thân nàng thì cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm lấy manh mối, nhưng không chờ nàng đụng tới ngăn tủ, một thanh lợi khí băng lạnh đã đặt ở phía sau cổ nàng.

"Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích."

Tay chân Hàn Phỉ cứng đờ, hoảng hốt đến ngừng thở.

"Muốn vu oan hãm hại sao? Đúng là thủ đoạn tốt."

Sắc mặt Hàn Phỉ thay đổi, thật sự không nghĩ tới Thành Mẫn lại giữ một miếng ở trong phòng mình! Người này, rốt cuộc là đến từ lúc nào?

"Ngươi là ai? Nơi này là A Mã Cung, ngươi là một nam nhân không được xông vào mới đúng." Hàn Phỉ cật lực giữ bình tĩnh nói.

"Hừ, ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi tới nơi này làm gì, thủ đoạn hèn hạ như vậy, đúng là khiến ta mở mang tầm mắt, không trách được Thành cô nương gần đây luôn nói với ta có người muốn hãm hại nàng, không nghĩ tới lại là thật, kẻ có thủ đoạn đê hèn như ngươi lại càng không có tư cách ở lại chỗ này đi."

Hàn Phỉ không đem giọng nói trào phúng của người sau lưng để trong lòng, nàng càng để ý là cách xưng hô kia hơn, Thành cô nương?

Hàn Phỉ thoáng thở một hơi, chí ít, người bí ẩn này không phải là người của Thành Mẫn.

Hàn Phỉ không chút biến sắc nhìn về phía xà nhà, nơi Linh Tam cùng Linh Tứ đang ẩn nấp, nhìn thấy Linh Tứ hướng nàng làm một cái thủ thế, nàng trì hoãn hô hấp, nói: "Vậy ngươi tính làm gì ta đây?"

"Thật không tiện, ta nợ Thành cô nương một ân tình, mà chuyện này chính là lần ta trả nợ ân tình."

"Ân tình? Ngươi trả ân tình mà cần liên lụy đến tính mạng sao?"

"Hử. Ngươi có ý gì?"

"Ngươi tốt nhất nên bỏ đồ trong tay xuống đi."



"Này, ngươi đúng là rất kỳ quái, bây giờ là ta uy hiếp ngươi, ngươi sao còn khẩu khí lớn như vậy? Ngươi có tin ta giết ngươi không, để ngươi đầu lìa khỏi cổ!"

"Hừm, ta không tin."

"Cái gì?"

Lúc người ở phía sau đang kinh ngạc, Hàn Phỉ đột nhiên lăn khỏi chỗ, tư thế gọn gàng, tốc độ nhanh chóng, làm người sau lưng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, lập tức ầm ầm hai tiếng, lợi khí rơi xuống đất, Linh Tam cùng Linh Tứ trực tiếp đem người khống chế lại.

Hàn Phỉ bò lên, vỗ vỗ trái tim nhỏ nhỏ đang bị chấn kinh của mình, xoay người, đã nhìn thấy Linh Tam, Linh Tứ lắc lắc người, nhất thời, sắc mặt vốn dĩ đang vô cùng nghiêm túc cũng không nhịn được nữa bắt đầu cười ha hả. Cười đến nước mắt cũng chảy cả ra.

Chỉ thấy, một người đang bị giữ chặt ăn mặc một thân nữ trang màu vàng nhạt, trên mặt còn tô vẽ một tầng phấn trắng, nhìn qua, còn tưởng là một nha hoàn thanh tú, nhưng Hàn Phỉ vừa nghe thấy giọng nói rất thô cuồng của một nam nhân, không nghĩ tới lại là một người Nam giả Nữ! Không trách được người này lại có thể ở lại A Mã Cung!

Hàn Phỉ vừa rồi còn cảm thấy kỳ quái sao căn phòng này lại có mùi son phấn khí nặng như vậy, e là do người đi!

"Ngươi cười đủ chưa?" Người kia tức giận.

Mặc đồ con gái vốn đã rất xấu hổ, nếu như không phải vì trả ân tình, hắn là sao cũng không tự đi hủy hình tượng của mình như vậy, nhưng bị Hàn Phỉ cười cợt như thế, lòng tự trọng của hắn bị hao tổn nghiêm trọng. Dù thế, hắn cũng không dám làm ra hành động gì.

Dù cho tức giận đến muốn giết Hàn Phỉ, hắn cũng không dám động. Hai người phía sau đang khống chế hắn kia, làm hắn hoảng sợ, thân là thành viên cao cấp của Ám Sát các, hắn không thể ngờ sẽ có một ngày hắn lại bị người khác đối xử như thế. Ngay sau đó trong lòng liền vô thức sản sinh một trận sợ hãi, cùng với nguy hiểm đến tính mạng. Hai người kia, tuyệt đối không đơn giản! Chí ít vừa mới đây thôi, hắn cũng không biết trong phòng còn có hai người kia! Trên cõi đời này thế mà còn có người giỏi về ẩn tàng hơn người của Ám Sát các bọn hắn!

Không thể không nói, kỳ thực Linh Tam cùng Linh Tứ cũng rất khiếp sợ, mà khiếp sợ cũng là vì 'Trên đời này vậy mà còn có người giỏi về ẩn tàng như Ảnh Vệ bọn hắn'!

Trước khi người này động thủ với Hàn Phỉ, Linh Tam cùng Linh Tứ cũng không nhận ra được trong phòng có người.

Hàn Phỉ cười đủ, ho khan một hồi, liền nhặt con dao găm trên đất lên, thổi một chút, than thở nói: "Đúng là một món vũ khí sắc bén, nói đi, ngươi gọi là gì vây?"

Người kia không muốn trả lời.

Sắc mặt Linh Tứ lạnh lẽo, dùng thêm lực đạo, đau đến nỗi hắn ngay lập tức trả lời: "Ngộ Không! Ta tên là Ngộ Không!"

Hàn Phỉ lần thứ hai cười to.

Ngộ Không mặt cũng xanh biếc, tức giận đến đau cả gan, nữ nhân này cười hắn hóa trang cũng thôi đi, còn muốn cười cả tên của hắn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play