Rất nhiều chương trình học bị Hàn Phỉ cùng Hàn Yên bỏ lỡ, thành ra không chỉ có ban ngày phải học tập, ngay cả ban đêm hai người cũng bị nhóm ma ma sắp xếp 'Học bổ túc ', vì muốn đuổi theo tiến độ của mọi người.
Hàn Phỉ mỗi ngày trôi qua mệt đến ngất ngư, tự nhiên là không có công phu suy nghĩ sự tình ngày ấy, điều này cũng tốt, bận rộn làm nàng không thể quản những việc này, những tâm tình đáng ghét hết thảy cũng bị vứt qua một bên. Nàng chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Đúng, chính là như vậy.
Hàn Phỉ dùng mọi tinh lực để ứng đối những khó khăn ở chương trình học, nếu trước đây nàng sẽ không thể lọt nổi vào mắt xanh những chương trình học của nữ tử cổ đại này, nhưng theo thời gian trôi qua, Hàn Phỉ đã không còn suy nghĩ coi thường những thứ dạy bảo nữ tử này nữa, từng chương trình học của nơi này đều được sắp xếp vừa đúng, cái này nối tiếp cái kia, không chút khách khí mà nói, nếu thật sự toàn bộ được hoàn thành, mọi tú nữ nơi này ném ra bên ngoài đều sẽ là những danh viện có cấp bậc.
Nhất là càng về sau, những ma ma giáo dục càng yêu cầu nghiêm ngặt, trừ điểm cũng càng ngày càng nghiêm trọng, Hàn Phỉ cho dù dốc hết toàn lực, nhưng điểm bị trừ điểm cũng chầm chậm nhiều lên, ngay cả Hàn Yên luôn luôn theo đuổi hoàn mỹ cũng bị trừ điểm, thậm chí, trong một lần dạy bảo trên lớp, rốt cục xuất hiện tú nữ đầu tiên bị đuổi về phủ.
Hàn Phỉ mãi cũng không quên, ở dưới chương trình học với cường độ cao, rất nhiều tú nữ đều phải gắng gượng chống đỡ, có một Tiểu Tú nữ tuổi còn tương đối nhỏ, chưa từng phải chịu khổ như vậy, sau khi lại một lần không hoàn thành nhiệm vụ bị ma ma răn dạy cùng nghiêm phạt, lập tức không nhịn được, liền bạo phát. Những tú nữ đang ngồi ở đây, ngoài Hàn Phỉ ra, không người nào không phải tiểu thư khuê các. Ở nhà đều là đại tiểu thư được sủng ái, đâu chịu nổi trách phạt như vậy, nàng kia liền lập tức bạo phát, trực tiếp đối đầu với ma ma giáo dục, hô to quá đáng, lại càng thẳng thắn sỉ nhục ma ma nói cho cùng cũng chỉ là một cung nữ trong hoàng cung, nói cho êm tai thì là lão sư, nhưng trên bản chất chính là một hạ nhân, một hạ nhân còn dám kiêu ngạo như thế, vân vân..
Lúc đó đám tú nữ còn lại đều vì cô nương này mà đổ mồ hôi hột, nhục mạ ma ma như vậy ai biết sẽ có hậu quả thế nào.
Vị ma ma bị mắng tại chỗ kia lại không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí còn có thái độ vô cùng hài lòng nói tú nữ nên đi nghỉ ngơi một chút, nhưng Hàn Phỉ biết rõ, chuyện này không thể đơn giản như vậy, nàng gần như là dùng vẻ mặt thương hại nhìn tú nữ kia tự cho là đã hù dọa được ma ma, dương dương đắc ý trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày thứ 2, liền truyền đến tin tức tú nữ kia bị trục xuất khỏi cung, lý do chính là điểm bị trừ sạch, không có tư cách lưu lại A Mã Cung. Mà lí do cho một lần trừ sạch điểm chính là đối xử với nhà giáo lại không có một chút tôn kính cùng lễ nghi nào, tư chất không phù hợp.
Chuyện này đã vang lên hồi chuông cảnh báo cho đám tú nữ còn lại, rằng ở A Mã Cung, thân phận cùng gia thế của ngươi đều không còn trọng yếu, ở đây, lời ma ma nói chính là vương đạo, các nàng nói ngươi bị trừ điểm ngươi căn bản không thể khiếu nại, tú nữ bị đuổi ra khỏi cung kia không có gia thế sao? Làm sao có khả năng! Thế nhưng cha nàng cũng không thể ra mặt cho nàng, chuyện này liền cứ thế trôi qua.
Các tú nữ còn lại đều kẹp chặt đuôi làm người, chỉ sợ bị tóm lấy sai lầm, liền sẽ bị đuổi ra, như vậy mọi thống khổ chịu đựng trước đây đều trở thành công cốc, còn để lại danh tiếng không dễ nghe, phải biết rõ mỗi tú nữ bị đuổi ra với lí do 'Không hợp cách ' thì ngay cả chuyện mai mối cũng sẽ bị ảnh hưởng, ném đi không chỉ là mặt mũi của chính mình mà còn là mặt mũi của cả gia tộc.
Bên trong A Mã Cung bốc lên một không khí học tập chăm chú trước nay chưa từng có, nhưng vẫn không ngăn được nhóm ma ma càng ngày càng nghiêm ngặt, trừ điểm càng hung ác, đã có không ít tú nữ chỉ còn lại số điểm vô cùng ít ỏi. Hàn Phỉ tính toán điểm của mình, 100 điểm ban đầu, nàng chỉ còn dư lại 50 điểm, cũng không tính là nguy hiểm, nhưng nếu cứ kéo dài tình trạng bị trừ điểm như thế này thì tuyệt đối sẽ không an toàn.
Kết quả của việc trừ điểm hung ác là, Hàn Yên trở thành tú nữ được đại bộ phận ma ma xem trọng, nàng là một trong số hai người hiện có số điểm cao nhất, tám mươi điểm, mà người cùng nàng cân sức ngang tài chính là Quận Chúa Thành Mẫn, hai người này đều là hồng nhân trước mặt các ma ma, mơ hồ có xu thế xưng bá ở A Mã Cung, tranh nhau khoe sắc lại càng là điều chắc chắn.
Hàn Phỉ cũng không có thời gian quản những chuyện này, chương trình dạy bảo trong A Mã Cung khiến nàng bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày đều mệt đến không mở mắt ra được, về phòng liền vật ra giường ngủ, càng không rảnh rỗi xoắn xuýt về việc lần đầu tiên cùng nam thần 'Cãi nhau', thậm chí ở trong lòng, Hàn Phỉ không cho là mình làm sai, còn có một tia oan ức, nàng có thể nói là móc tim móc phổi, nhưng đối với nam thần mà nói, tầm quan trọng của nàng cũng chỉ thường thường mà thôi, là một người không có cũng chẳng sao. Vì thế, nàng chỉ là tạm thời trốn tránh mà thôi, tạm thời.
Ở trong bóng tối Linh Tam cùng Linh Tứ là nhức đầu nhất, bọn họ tuy là biết rõ Hàn cô nương cùng Vương gia đang cãi nhau, thế nhưng là cụ thể là cãi nhau vì chuyện gì thì bọn họ lại không biết, thậm chí còn vì chuyện Hàn cô nương sinh khí với Vương gia mà cảm thấy kinh ngạc.
Mấy ngày nay, Vương gia bên kia cũng không triệu kiến, không triệu kiến liền mang ý nghĩa bọn họ không cần trở lại báo cáo cho Vương gia hành tung cùng nhất cử nhất động của Hàn Phỉ, điểm này cũng rất khiến người ta sốt ruột. Cái gọi là chủ nhân cãi nhau, thân làm thuộc hạ, cũng vô cùng nhức đầu khó xử.
Linh Tứ có chút nhịn không được, trước tiên đâm đâm người bạn nối khố Linh Tam của mình, nói: "Ai, Linh Tam, ngươi nói Hàn cô nương này đến tột cùng là đang tức cái gì? Cơn tức này cũng đã đủ lâu rồi, thực sự nhiều ngày như vậy cũng không thèm đi gặp chủ nhân."
Linh Tam liếc mắt nhìn hắn một chút, nhàn nhạt nói: "Không phải chuyện của mình đừng quản nhiều."
Linh Tứ khoanh tay trước ngực, lành lạnh nói: "Ta không tin ngươi không hiếu kỳ. Ngày ngày làm việc như vậy ta thấy tẻ nhạt muốn chết, các huynh đệ cũng đều đang giúp Vương gia ra ngoài làm việc, chỉ có hai chúng ta là yên ổn nhất, thời gian dài như vậy ta sắp quên mất cảm giác bảo hộ người là như thế nào rồi."
Linh Tam trầm mặc một hồi, ánh mắt lóe lên một tia đau xót, nói: "Linh Bát đã biến mất."
Linh Tứ sững sờ một hồi, nguyên bản trong mắt không kiên nhẫn cũng biến mất, sắc mặt không tốt lắm, nói: "Ta biết, bên kia đã phát giác, hành động của chúng ta sau này sẽ không thuận lợi."
"Linh Bát không phải là người cuối cùng."
Linh Tứ tự giễu: "Ảnh Vệ chúng ta, sớm đã đem bỏ qua chuyện sinh tử, chết trong nhiệm vụ thì tính là cái gì?"
"Mà cái này, chính là nguyên nhân khiến Vương gia không triệu kiến Hàn cô nương."
Linh Tứ lộ ra sắc mặt khiếp sợ, có chút khó có thể tin nói: "Ngươi, ngươi nói là.."
Linh Tam gật đầu.
"Không đúng! Chủ nhân sẽ không ra tay nhanh như thế, đây không phải là thời cơ tốt, chủ nhân nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy, sao lại.."
Linh Tam nhìn Linh Tứ, thở dài, nói: "Hàn cô nương chính là một biến số."
"Tầm quan trọng của nàng, đã lớn như vậy sao?"
Đây chính là kế hoạch chủ nhân mưu đồ bí mật nhiều năm nay đấy. Làm sao có thể chỉ vì một người con gái mà thay đổi được.
"Linh Tứ, đáp án của vấn đề này ngươi vẫn luôn rõ ràng."
Linh Tứ trầm mặc. Đúng vậy, kỳ thực đã sớm phải biết, sớm nên từ việc chủ nhân đối xử với Hàn Phỉ khác lạ, thậm chí từ lúc người phái bọn họ lại đây bảo hộ Hàn Phỉ đã nên biết rõ.
Tần Triệt đối với Hàn Phỉ, vẫn luôn khác biệt. Mà sự khác biệt này, so với bọn họ đoán còn muốn sâu hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT