Gió thổi, trăng mờ.

Thường Đức hết sức phiền muộn ngồi ở trong phòng mình, hắn vừa cầm trong tay chén rượu, mạnh mẽ dốc cạn, trong miệng vừa hùng hùng hổ hổ. Hắn là Dược Nông của Trung Thảo Đường, là một Dược Nông có đẳng cấp cao, nhưng đặt ở trong hiệu thuốc lại chẳng tính là gì.

Trên đại lục này, y sư được người người tôn kính, nhưng đại phu chữa bệnh cũng không thể chỉ bằng một cái miệng nói thôi chứ? Còn phải hốt thuốc, bốc thuốc a, mà những dược liệu kia làm sao có? Trừ tất cả những dược liệu thông thường có thể hái ra, còn lại đều phải cần Dược Nông tự mình chăm sóc rồi phơi hái, vì thế thân phận của một Dược Nông cũng rất lúng túng, nói trọng yếu thì lại không thể so được với y sư cao cấp, nhưng lại là người mà mỗi hiệu thuốc không thể thiếu.

Thường Đức hắn chính là một Dược Nông cao cấp, bao nhiêu dược tài danh quý phải trải qua tay hắn, là tồn tại mà bao nhiêu người bình thường hâm mộ, nhưng đặt trong Trung Thảo Đường to lớn kia lại chẳng là cái thá gì.

Trong thảo đường, Dược Nông như hắn chỉ nhiều chứ không ít, nhưng dược tài cao cấp tổng cộng cũng không có bao nhiêu, nơi nào cần nhiều Dược Nông như vậy, điều này giống như mật ít ruồi nhiều, thêm vào việc hắn trừ cúi đầu dưỡng dược ra lại không biết nịnh bợ lấy lòng người khác, vì thế nhiệm vụ rơi vào trên đầu hắn đã ít lại càng ít. Lâu dần, Thường Đức hắn đi không được ở không xong, còn bị đồng liêu xa lánh, toàn bộ Trung Thảo Đường cũng không có mấy người thèm để ý đến hắn, những y sư kia lại kiêu ngạo muốn chết, lại càng xem thường giao tiếp cùng một kẻ Dược Nông như hắn, lâu dần, hắn trừ uống rượu giải sầu ra thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Càng uống càng thương cảm. Thường Đức gần như muốn rơi lệ, hắn thấy mình là một đại nam nhân, thật vất vả trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thành tựu trở thành Dược Nông cao cấp, vốn dĩ cho rằng dựa vào Trung Thảo Đường liền có thể nổi lên được, dầu gì còn có thể nuôi sống gia đình, không nghĩ tới sẽ thê lương như vậy! Trung Thảo Đường có tiền, nhưng tiền này lại không liên quan hắn a!

Trong Trung Thảo Đường toàn bộ phải dựa vào cống hiến cho nhiệm vụ mới thu được thù lao, hắn ngay cả việc phân phối xử lý chăm sóc dược tài cũng không được, vậy thì đương nhiên là sẽ không có tiền công, hiện tại lại thích uống rượu, vì thế tiền thưởng cũng sắp không nhận nổi nữa rồi!

Hắn vô cùng sầu não a! Sầu đến nỗi tóc cũng muốn rụng sạch! Uống xong rượu trong tay, Thường Đức liền phiền muộn đứng dậy, muốn ra ngoài đi dạo một chút, giảm bớt áp lực trong lòng, chỉ là hắn vừa mới đứng dậy mở cửa, liền thấy hai đạo hắc ảnh như ma quỷ một xuất hiện trước mặt hắn, hắn sợ đến nỗi giật nảy mình, cả người run rẩy.

"Ngươi, các ngươi là ai?"

Linh Tứ nghiến răng nghiến lợi nói: "Dược Nông sao?"

Thường Đức run rẩy thừa nhận, không dám nói láo chút nào.

Linh Tứ thỏa mãn: "Rất tốt, ngoan ngoãn theo chúng ta một chuyến đi."

Giải thích xong, cũng mặc kệ Thường Đức có đồng ý hay không, trực tiếp cùng Linh Tam áp tải hai bên, liền rời khỏi phòng trọ.



Hàn Phỉ lén lén lút lút ra khỏi Hàn phủ, hướng về phía đường phía tây chạy đi, còn không chờ nàng gõ, cánh cửa liền bị mở ra, Hác Mỹ phong tình vạn chủng đứng ở bên trong quay về hướng Hàn Phỉ nói: "Hoan nghênh Hàn cô nương đại giá quang lâm."

Hàn Phỉ nhanh nhẹn đi vào, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng choang, không ít hạ nhân ăn mặc giống nhau quy quy củ củ đứng ở một bên, mà phía sau là từng chiếc tủ thuốc, nhìn bố trí rất giống Trung Thảo Đường, chỉ là càng thêm xa hoa, dưới ánh nến cũng lóe lên ánh sáng lấp lánh, nhìn kỹ lại, thì ra là được viền vàng!

Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, đây chính là thưởng thức của nhà giàu mới nổi sao? Nhìn kỹ loại trang hoàng này một chút, trên mặt đất lát từng tấm đá cẩm thạch đều được điêu khắc hoa văn, còn trên tường kia trưng bày vô số hạt châu sáng loáng sắp đâm mù mắt người ta, không phải là dạ minh châu đấy chứ?

Quay đầu nhìn lại, đã thấy biểu hiện 'nhanh khen ta' trên mặt Hác lão bản, Hàn Phỉ ho khan một hồi, nói: "Cái kia.. đây là.. Thần Nông Giá sao?"

Hác Mỹ kiêu ngạo nói: "Đúng, thế nào? Đây đều là do một tay ta thiết kế đấy! Rất hoàn hảo, đúng không?"

Hàn Phỉ thật sự không đành lòng đả kích tên nhà giàu mới nổi này, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ừm, vô cùng.. ờ, rất khác biệt."

Hác Mỹ không phát giác ra điểm dị thường, nói: "Chắc chắn rồi, với ta chỉ cần là thứ quý nhất, vậy dĩ nhiên cũng là tốt nhất."

Hàn Phỉ thật sự muốn nói cho nàng hiểu, quý nhất không phải lúc nào cũng là tốt nhất. Nhưng ngẫm lại, lời này mà nói với kẻ nhà giàu mới nổi thật giống như nước đổ lá khoai.

"Khụ khụ, xem ra Thần Nông Giá này của ngươi cũng kiếm được không ít tiền đi." Hàn Phỉ tựa như cảm thán nói.

Hác Mỹ nghi hoặc: "Kiếm tiền? Kiếm tiền gì?"

Hàn Phỉ trợn mắt lên, nói: "Ngươi kiếm tiền!"

Hác Mỹ xua tay: "Không cần kiếm tiền, đời này cũng không cần, Thần Nông Giá của ta hàng năm hao tổn tiền tài rất nhiều nhưng vẫn tính là gánh vác được, vì thế không cần lo lắng."

Trong lòng Hàn Phỉ chỉ có một câu, đậu phộng! Quả nhiên, không thể cùng cường hào đàm luận chuyện tiền bạc, sẽ bị hủy đi tam quan, nhưng Hàn Phỉ thật sự rất hiếu kỳ..



"Ngươi không nên mang họ Hác, ngươi nên mang họ Tiền mới đúng." Hàn Phỉ nói thầm một câu.

Hác Mỹ nghe thấy, khiếp sợ vạn phần, lần đầu tiên trên khuôn mặt đẹp đẽ kia lộ ra vẻ phòng bị, hạ giọng nói: "Làm sao ngươi biết họ thật của ta? Xưa nay ta vẫn không hề để bại lộ cho ai biết!"

Hàn Phỉ cũng khiếp sợ, đậu phộng, đúng là họ Tiền à! Trong chớp mắt, Hàn Phỉ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hé mồm nói. "Kỳ thực, ngươi mở ra Thần Nông Giá chính là.."

Hác Mỹ vô cùng tự nhiên nói "Ta chính là không ưa cách làm của Trung Thảo Đường, chúng không cho người nghèo đường sống, còn không cho nữ nhân mua thuốc, hừ! Ta liền muốn hại chết Trung Thảo Đường, nhưng thật sự là có chút xa xôi."

Cái này đâu chỉ là xa xôi được không! Dựa theo phương thức kinh doanh của ngươi như vậy, không đóng cửa đã là không tệ, còn muốn hại chết Trung Thảo Đường! Nhưng câu nói của Hác Mỹ cũng khiến Hàn Phỉ hiểu rõ, trước đây nàng đã sớm nghe người ta nói qua, chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân lớn nhất thiên hạ này mang họ Tiền, phú khả địch quốc, nhìn lại dáng vẻ Hác Mỹ này 'Tiêu sái hùng hồn' lại 'Không kiêng dè gì' như vậy, cùng vị Tiền chưởng quỹ này nhất định là có quan hệ không cạn đâu. Nếu đặt ở hiện đại, cái này tương đương với vị trí Chủ Tịch Ngân Hàng đấy.

Hàn Phỉ là hoàn toàn bị đánh bại, suy yếu nói: "Vậy được thôi, ngươi thích thế nào liền như thế đi."

Hác Mỹ gỡ bỏ đề tài này, nói: "Hàn cô nương, ngươi đã đưa Dược Nông tới sao? Là Dược Nông nào thế?"

Hàn Phỉ xem xét thời gian, giả vờ cao thâm nói: "Cũng nhanh tới rồi."

Câu nói này vừa ra, chỉ nghe thấy ngoài cửa có âm thanh vật gì đó rơi tự do, còn kèm theo một tiếng 'ôi' đầy đau đớn.

Con mắt Hàn Phỉ lóe sáng, bước nhanh tới mở cửa, đã nhìn thấy một người nam nhân ngã chổng vó lên trời, nằm nửa ngày cũng không động đậy.

Hác Mỹ cũng theo ra ngoài, khi nhìn thấy nam nhân từ trên trời giáng xuống này thì vô cùng ngạc nhiên.

Sau khi Thường Đức rơi xuống, phải thở hổn hển mất một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại được, bị người trực tiếp mang từ thảo đường 'Bay' đến đây, còn chưa phục hồi tinh thần lại sau khi bị vác tít trên trời đã bị coi như rác rưởi mà ném xuống, cả người hắn cơ hồ sắp hỏng rồi. Thường Đức gian nan đưa tay ấn lên eo của mình, chậm rãi từ dưới đất bò dậy, động tác này đều làm cho hắn đau đến nỗi sắp khóc đến nơi, chỉ là hắn vừa mới quay đầu, liền đối diện với một đám ánh mắt xanh lè như lang sói, dọa cho hắn sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn còn tưởng bản thân mình tiến vào hang sói mất rồi.

"Ngươi, các ngươi là ai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play