Lời nói của Hàn Phỉ đã triệt để làm vẻ mặt tự ngạo của Hác lão bản biến mất. Hàn Phỉ nhìn khuôn mặt phong tình vạn chủng kia trở nên cúi đầu ủ rũ, cũng có chút xấu hổ, cảm thấy mình không nên nói thẳng quá mức như vậy, miễn cưỡng xem như an ủi một câu: "Đương nhiên, bệnh nhỏ nhỏ vẫn có thể dùng biện pháp như của ngươi được, nhưng chung quy đây không phải là chính đạo, ngươi tốt nhất cần tập trung suy nghĩ xem làm cách nào thu hút y sư đến thì hơn."
Hác lão bản cười khổ một tiếng, nói: "Nếu như có thể, ta nhất định sẽ làm như vậy, nhưng Trung Thảo Đường.. Trung Thảo Đường nắm giữ hai y sư cấp bậc Y Thánh, những đại phu khác chỉ đồng ý nương nhờ vào thảo đường trên danh nghĩa, Thần Nông Giá chúng ta có thể làm gì chứ? Chẳng qua chỉ là giẫy giụa mà thôi."
Nói xong, Hác lão bản lộ ra thần sắc cô đơn, phối hợp với dung mạo phong vận của nàng, nếu là nam nhân bình thường chỉ sợ sớm đã lên tiếng an ủi, nhưng Hàn Phỉ lại không phải a.
"Hừ, chớ diễn màn khóc thảm với ta, biện pháp này của ngươi đối với ta vô dụng."
Gân xanh trên trán Hác lão bản cũng sắp tuôn ra đến nơi, nhưng cuối cùng vẫn lý trí mà nhịn xuống, phàn nàn nói: "Hàn cô nương đây là có ý gì? Nếu Hàn cô nương có thái độ như vậy, ta liền không quấy rầy nữa."
Lấy lui làm tiến, đây là chiêu bức bách chưa bao giờ thất bại của Hác Mỹ.
Từ trước khi Hàn Phỉ đến, Hác Mỹ đã cẩn thận nghiên cứu qua, vốn là một y sư nho nhỏ dưới trướng của nàng kích động chạy tới nói với nàng rằng hắn ta phát hiện ra một dược phương trị bệnh sốt rét, nàng còn không tin, nhưng khi nghe thấy phương pháp chữa trị cùng với việc thân thể Cốc Khải Sinh thực sự từ từ tốt lên, nàng liền thay đổi sắc mặt, cũng không thể không tin, lúc này mới tự mình đến đây bái phỏng, vậy nhưng không nghĩ tới Hàn Phỉ sau khi lưu lại dược phương liền biến mất tăm.
Ngày ấy nàng đã phái ra không biết bao nhiêu thám tử đi hỏi thăm tin tức của Hàn Phỉ, nhưng đều không có ngoại lệ, những thám tử kia đều một đi không trở về, làm cho thế lực ngầm khiếp sợ không nhỏ, không ai tìm được bóng dáng của Hàn Phỉ. Nhưng từ vài ba câu để lại, Hác Mỹ suy đoán ra đây có thể là đệ tử thế gia ẩn thế, nhưng nàng ta lại là một nữ đệ tử thì có vẻ không giống lắm, quá nhiều phán đoán cuối cùng biến thành một suy đoán, đó chính là sau lưng Hàn Phỉ nhất định có một cao nhân đang chỉ điểm, mà cao nhân kia không muốn lộ diện, mới phái một người phụ nữ ra trận, có thể giảm thiểu bị chú mục, còn Hàn Phỉ thật sự là một nữ y giả.
Nha, không có ai tin. Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng sau lưng Hàn Phỉ có một cao thủ y thuật, ngay cả Hác Mỹ cũng cho rằng như thế, vì vậy lúc vừa chạm mặt nàng mới nói như thế.
Nhưng vừa rồi, tận mắt chứng kiến Hàn Phỉ xe nhẹ đường quen xem bệnh bắt mạch lại chuẩn bị kê một dược phương mới, Hác Mỹ liền sinh ra dao động, nhưng rất nhanh nàng lại phủ định chính mình, nàng đoán nhất định là trước khi Hàn Phỉ tới đã được 'Cao nhân' chỉ bảo một phen nên nói cái gì.
Cho đến khi Hàn Phỉ vừa mở miệng liền một đao thấy máu lúc trước, Hác Mỹ đột nhiên cảm thấy nhìn không thấu cô nương mập này. Nàng từng tự hào thiên phú của mình rất cao khi nghĩ ra biện pháp này, nhưng không ngờ lại quên mất khuyết điểm trí mạng nhất, sau khi bị Hàn Phỉ trước mặt mọi người vạch ra, trong đầu của nàng chỉ còn lại một câu nói lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đúng vậy a, dược phương là chết, mà đại phu, lại là sống, một thứ vĩnh viễn đứng nguyên một chỗ, còn một thứ luôn hướng tới phía trước mà đi, nàng ngay từ lúc bắt đầu đã tính toán sai.
Vì thế thái độ của Hác Mỹ đối với Hàn Phỉ coi như một lần nữa thay đổi, đang định lôi kéo nàng thật tốt một phen đã bị Hàn Phỉ không theo lẽ thường ngửa bài, lời dụ dỗ còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị bức cho phát nghẹn không thể thốt ra được.
Hàn Phỉ gật đầu, nhìn nàng ta một chút, nói: "Ngươi từ đầu đến cuối cũng không hề tin ta, còn cố hết sức tìm ta hợp tác, ta mặc dù chỉ là một cô nương, nhưng cũng là người có cốt khí đấy!"
Hác lão bản khiêm tốn nói: "Hàn cô nương, ngài nhất định là hiểu nhầm rồi, ta làm sao có thể không tin ngươi được chứ, ta.."
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, ngắt lời nói: "A, nếu ngươi tin tưởng ta, thì sẽ không chỉ yêu cầu dược phương của ta thôi, ngươi căn bản không hề có suy nghĩ sẽ mời ta làm việc cho các ngươi trong đầu, bởi vì, ở trong lòng ngươi, nữ nhân, chính là rác rưởi, không, nói cho đúng hơn thì, ngươi căn bản không tin tưởng y thuật của nữ nhân, dù cho ta nắm giữ dược phương này, ở trong mắt ngươi cũng chỉ là một người có vận khí khá tốt lại hiểu chút y thuật mà thôi."
Đến đây Hác lão bản triệt để cứng ngắc, có một cảm giác đuối lý không thể thốt nên lời.
"Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ngươi cũng chỉ là một người trọng nam khinh nữ, ta không trách ngươi, ở quốc gia này điều ấy rất bình thường, nhưng ta cũng cảm thấy ngươi rất đáng thương, ngươi chưởng quản Thần Nông Giá, ta đã nghĩ là ngươi sẽ không giống những người khác, không nghĩ tới bản thân ngươi cũng là nữ nhân lại không tin nữ nhân, nếu như ta không đoán sai, ngươi là bà trùm giấu mặt của Thần Nông Giá đi, lão bản bề ngoài không phải là ngươi, mà là con rối của ngươi thôi."
Trong nháy mắt, lòng Hác Mỹ nguội lạnh như tro tàn. Những điều Hàn Phỉ nói.. đều hoàn toàn chính xác.
Bà chủ bề ngoài của Thần Nông Giá đúng là con rối của nàng, người chính thức nói chuyện là nàng lại ẩn giấu ở phía sau, vẫn chưa chủ động xuất hiện.
Nhìn sắc mặt của Hác Mỹ, Hàn Phỉ biết mình đã thắng cược, đáy lòng thở ra một hơi, nhưng cùng lúc cũng cảm thấy có chút bi ai, nàng đến thế giới này đã lâu như vậy, trước giờ không hề để ý những lĩnh vực khác, nhưng trong lĩnh vực y học rõ ràng còn có quy định bất thành văn như vậy.
"Ngươi đã không tin ta, thì dù ta cho ngươi dược phương, ngươi cũng sẽ hoài nghi, vậy giao dịch còn cần thiết làm gì?"
Một lúc lâu sau, Hác Mỹ đột nhiên hít sâu vào một hơi, sắc mặt thay đổi, không còn vẻ nắm chắc phần thắng nữa, mà là một loại đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng, nàng lần đầu tiên hạ thấp kiêu ngạo cúi đầu, nói: "Lời nói của Hàn cô nương hôm nay ta xin thụ giáo, vốn dĩ chuyện hôm nay đều là ta sai, Hàn cô nương giáo huấn, ta nhất định sẽ khắc ghi trong tâm khảm, lần này Hác mỗ đã quấy rối cô nương, vậy giờ xin cáo lui."
Bị người ta nói thành bộ dáng này, Hác Mỹ tự biết đuối lý, thậm chí còn chút xấu hổ, làm nàng căn bản không dám đối mặt với Hàn Phỉ, nàng thay sự tự ti vẫn luôn ẩn giấu trong lòng mình mà cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Hác lão bản còn chưa đi xa, chỉ nghe thấy Hàn Phỉ ở phía sau lại dương dương nói: "Ngươi đi làm cái gì, giao dịch của ngươi đã thất bại, nhưng giao dịch của ta còn chưa nói ra đâu."
Hác Mỹ sững sờ, khó tin quay đầu lại, nàng không nghĩ tới kế hoạch của mình bị nàng ta vô tình nói toạc ra như thế, vậy mà chuyện này rõ vẫn còn có cơ hội xoay chuyển tình hình sao, lập tức cung cung kính kính cúi người xuống, cúi đầu, nói: "Hàn cô nương có việc gì xin cứ nói, ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ, xem như là bồi thường vì ta mới vừa vô lễ với Hàn cô nương."
Hàn Phỉ xua tay, nói: "Không cần, ta cũng không để ý những điều này, nhưng ta muốn cùng ngươi mua một loại dược tài."
Hác Mỹ thở phào một hơi, nàng sợ nhất Hàn Phỉ đưa ra yêu cầu gì không thể thực hiện được, nhưng lại chỉ là dược tài, Thần Nông Giá của bọn họ, không thiếu nhất chính là dược tài đấy!
"Hàn cô nương, mời nói!"
Một câu nói này, Hác Mỹ sử dụng lực lượng mười phần.
Hàn Phỉ nhíu mày, chậm rãi nói: "Tuyết Liên Hoa."
Hác Mỹ thở ra một hơi, chỉ là Tuyết Liên Hoa sao? Tuy nói thứ này có chút trân quý, nhưng nàng tài đại khí thô, trong Thần Nông Giá vẫn luôn trữ hàng. Nghĩ tới đây, nàng vừa định hé miệng nói có.
Hàn Phỉ lại tiếp một câu" "Là loại trăm năm trở lên cơ."
Sắc mặt Hác Mỹ lập tức cứng đờ, khóc cười không được. Thứ này.. Bọn họ đúng là hiếm có!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT