Hàn Phỉ bị danh tự này làm cho buồn bực, đến cùng thì cha mẹ cô nương này là người thế nào mà lại đặt cho hài tử của mình một cái tên như thế.

Nhìn thấy ánh mắt quái dị của Hàn Phỉ, nữ nhân nhíu mày, vuốt vuốt mái tóc dài, nói: "Thế nào, tiểu cô nương, ngươi cảm thấy ta không đẹp sao?"

Hàn Phỉ không muốn cùng nàng tiếp tục đề tài này, nói thẳng: "Dược phương là ta viết, sau lưng ta không có người nào cả, ngươi tin hay không thì tùy, phiền ngươi rời đi, đừng làm lãng phí thời gian của ta."

Vừa dứt lời, Hàn Phỉ đã nhìn thấy nữ nhân đối diện híp đôi mắt phượng lại, đáy mắt lóe lên một tia hung quang nguy hiểm, nhưng Hàn Phỉ không sợ hãi chút nào, một bàn tay lặng lẽ sờ lên bao châm trong lồng ngực, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Mai Nương đứng một bên chứng kiến, căng thẳng đến nỗi thân thể cũng phát run, hai người kia cũng không phải là những người nàng có thể đối phó, Hàn Phỉ là ân nhân cứu mạng phu quân nàng, theo lý thuyết nên giúp nàng, nhưng bà chủ Hác trước mặt này cũng không phải là người ăn chay, nàng chỉ là một phụ nhân, cảm thấy làm thế nào cũng không đúng.

Nhưng may mà một lúc sau, bầu không khí cứng ngắc cũng biến mất. Hác lão bản là người đầu tiên cảm thấy buồn cười, nói: "Tiểu cô nương, ngươi gọi là gì vây?"

Hàn Phỉ không đáp, động tác trong tay cũng không thu hồi.

Hác lão bản phì cười, nói: "Ta đùa ngươi thôi, tiểu cô nương, ngươi đừng sốt sắng như vậy, ta cũng không có ác ý, không những thế còn có việc muốn nhờ ngươi."

Hàn Phỉ câu câu khóe môi, nói: "Đây là thái độ đi nhờ vả người khác của ngươi sao?"

Hác lão bản càng ngày càng cảm thấy cô nương mập trước mặt này rất thú vị, liền thu lại vẻ tùy tiện, nói: "Lúc trước là ta không đúng, ta xin lỗi, vì thế ngươi cũng bỏ tay của ngươi xuống đi, ta không muốn bị thương đâu."

Hàn Phỉ kinh ngạc, nhưng cũng không lấy ra bao châm, nói: "Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Mai Nương xem tình hình này cuối cùng cũng coi như thở ra một hơi, nàng chỉ lo hai người này náo lên.

Sắc mặt của Hác Mỹ đoan đoan chính chính, thần thái phong tình vạn chủng vốn có trong nháy mắt biến mất, mặt mày lúc này chỉ còn mang theo vẻ chăm chú cùng sắc bén, sự trở mặt này đúng là biến đổi quá nhanh, Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, thầm nhủ trong lòng, nữ nhân này nhất định không dễ chọc, một kẻ vô cùng có sở trường lợi dụng chính mỹ mạo của mình để chấn nhiếp mọi người chính là một nhân vật hung ác a.

"Tên ta thật sự là Hác Mỹ, nhưng người giang hồ gọi là Hác lão bản."



"Lão bản?"

Mai Nương vội vàng hướng Hàn Phỉ giải thích một câu: "Hàn đại phu, vị này chính là bà chủ của Thần Nông Giá, nàng là cố ý tới gặp ngươi!"

Trong lòng Hàn Phỉ kinh ngạc, đây coi như là chuyện tốt tự nhiên chui tới cửa sao? Nàng vừa vặn đúng lúc muốn tìm Thần Nông Giá mua dược liệu, trực tiếp liền tình cờ gặp bà chủ của người ta!

Hác lão bản hết sức hài lòng nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Hàn Phỉ, lòng tự tin vừa mới bị đả kích lại một lần nữa trở về, vốn phải như vậy a, biểu hiện này mới xứng đáng với thân phận nàng!

Ngay tại lúc Hác lão bản còn đang dương dương đắc ý muốn nói ra yêu cầu của mình, Hàn Phỉ giống như lơ đãng nói: "Thế nào, Trung Thảo Đường còn chưa chỉnh đổ Thần Nông Giá sao?"

Nụ cười mỉm đắc ý trên mặt Hác lão bản trong nháy mắt cứng ngắc, mơ hồ còn có dấu hiệu co giật.

Mai Nương cũng vô cùng lúng túng, lại cảm thấy Hàn đại phu quả nhiên là tính tình thật thà, câu nói như thế mà cũng có thể thản nhiên nói ra khỏi miệng như vậy..

Hàn Phỉ thoáng thu liễm một chút, nói: "Không sao, xem ra Thần Nông Giá vẫn có thể chịu đựng được."

Hác lão bản xoa bóp tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi tiểu cô nương này.. Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, quả nhiên không hổ là người có thể kiềm chế cả Mặc Tử Ngọc, là ta kiến thức nông cạn, không phải với ngươi, Thần Nông Giá còn sẽ tồn tại rất lâu, đa tạ cô nương quan tâm."

Hàn Phỉ cũng không phải cố ý muốn buông ra một câu giẫm lên mặt mũi nàng ta như vậy, nhưng nàng sau này còn phải đến Thần Nông Giá đàm luận dược tài, vậy thì càng không thể thua trên khí thế được.

Một người phụ nữ có thể dựng lên một hiệu thuốc như vậy, còn có thể chống đỡ lại Trung Thảo Đường như mặt trời giữa trưa, nữ nhân này chắc chắn không phải là một kẻ có thể coi thường, dựa theo suy nghĩ của Hàn Phỉ mà nói, đây chính là gian thương, đối phó với gian thương thì phương pháp dễ làm nhất chính là không được sợ hãi.

Hàn Phỉ tự nhận mình không phải là người có tài trả giá, cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn nhỏ, chống đỡ lại thôi. Trước hạ uy phong của đối phương, sau lại phải phơi bày một ít giá trị của mình.

Hàn Phỉ quay đầu, nói: "Chúng ta chờ chút nữa hãy nói chuyện, ta đang vội đến xem bệnh nhân."



Mai Nương lập tức cảm động đến phát khóc, Hàn đại phu quả nhiên là tâm địa thiện lương a, dù cho đang đối mặt với nhân vật không tầm thường như Hác lão bản vậy mà vẫn nhớ đến thăm khám cho trượng phu của mình, chỉ bằng điều này đã không thể hồi báo, nàng lau lau nước mắt cảm động nơi khóe mắt, nói: "Hàn đại phu, thân thể chồng ta đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại cũng có thể đứng lên đi lại một chút, chàng đang ở bên trong, vẫn luôn không biết phải làm sao để cảm tạ ngài."

Hàn Phỉ xua tay, không để ý nói: "Cảm tạ cái gì, các ngươi như vậy cũng không có cái gì để cảm tạ đâu, ta trước tiên vào xem sao đã."

Hàn Phỉ đi vào trong phòng đã nhìn thấy Cốc Khải Sinh nằm ở trên giường, trong tay còn cầm một cái bàn tính, như là đang suy tư cái gì vậy, thấy Hàn Phỉ đi tới, lập tức kinh ngạc, bàn tính trong tay cũng cầm không vững, vội vội vàng vàng liền muốn xuống giường.

Hàn Phỉ lập tức hô to: "Dừng lại cho ta! Ngoan ngoãn nằm xuống!"

Với độ tuổi này của Cốc Khải Sinh lại có thể bị quát một tiếng, lại còn là từ một cô nương trẻ tuổi như vậy, lập tức cũng cảm thấy không tiện, không thể làm gì khác hơn là tay chân luống cuống cứng đờ.

Hác lão bản đi theo phía sau Hàn Phỉ cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, Cốc Khải Sinh lúc này mới chú ý thấy Hác lão bản cũng tới, thần sắc hắn lập tức cung kính, quy quy củ củ hô: "Hác lão bản."

Phản ứng của Cốc Khải Sinh rơi vào trong mắt Hàn Phỉ, ngay lập tức khiến Hàn Phỉ đối với nữ nhân này xem trọng hơn một chút, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, nàng đi tới, cầm lấy một tay của Cốc Khải Sinh, ngón tay ấn lên, tử tử tế tế xem xét.

Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ lại yêu cầu Cốc Khải Sinh há miệng lộ ra đầu lưỡi, nàng nhìn một cái, bựa lưỡi không nặng, lại thấy vẻ mặt Cốc Khải Sinh rõ ràng đã có chút hồng, nói: "Khôi phục coi như không tệ, xem ra phu nhân ngươi đã chăm sóc cho ngươi rất tốt."

Nhìn cả căn phòng sạch sẽ, bốn phía thông thoáng, thậm chí còn bày một bó hoa dại trên bàn, toàn bộ không khí trong phòng vô cùng thông suốt, mà bản thân Cốc Khải Sinh cũng nhẹ nhàng thoải mái, liền biết Mai Nương đã phí không ít tâm tư, hơn nữa nhất nhất làm theo dặn dò của nàng.

Nghe thấy Hàn Phỉ khen, Mai Nương lập tức mặt đỏ, khiêm tốn nói: "Đâu có, đều là công lao của Hàn đại phu, nếu như không có Hàn đại phu ngươi.."

Hàn Phỉ cười, nói: "Ta chỉ lưu lại cho các ngươi phương pháp, có làm theo hay không lại là chuyện của các ngươi, có thể nói ngươi cũng đã trợ giúp chồng ngươi khôi phục vô cùng tốt, vì thế không cần khiêm tốn, những việc này, chỉ một vị phụ nhân như ngươi làm cũng không dễ dàng, ngươi thật có phúc khi tim được một thê tử tốt."

Câu nói sau cùng hiển nhiên là nói với Cốc Khải Sinh, hắn đưa tay nắm chặt tay Mai Nương, trịnh trọng nói với Hàn Phỉ: "Vâng, Mai Nương là thê tử tốt nhất của ta, một đời này ta sẽ không phụ nàng."

Trong nháy mắt Mai Nương bị làm cho cảm động, sụt sùi khóc, bàn tay nhỏ che miệng, trên mặt lại giống như đang nở nụ cười.

Do xoay sở không kịp Hàn Phỉ bị một màn tình cảm cẩu huyết này làm cho cảm thấy thật sự không còn gì để nói! Nhưng.. lúc nhìn thấy đôi phu thê nhà nghèo giúp đỡ nương tựa lẫn nhau, vì sao trong lòng nàng lại có một tia ước ao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play