Chiếc đèn bàn Pikachu trên tủ đầu giường lắc lư cái đuôi, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ lấy hai người đang ôm nhau trên giường. Chu Dư An nằm trong vòng tay Chung Phất Sơ, gãi nhẹ ngón tay lên ngực anh, khe khẽ thì thầm:
“Phải làm sao đây, ngày mai em không muốn xa anh đâu.”
“Anh sẽ về sớm, mai em định làm gì?” Chung Phất Sơ túm cái tay hư hỏng của Chu Dư An rồi bao trọn nó trong lòng bàn tay mình. Mấy nay vì chăm sóc Chu Dư An mà anh cứ lần lữa không đến bệnh viện Từ Tể, hôm nay Tạ Tấn Khiêm đã đích thân gọi điện đến thúc giục anh.
Chu Dư An lại gãi lòng bàn tay Chung Phất Sơ, ngáp cái rồi bảo: “Chắc ở nhà, làm trận tổng vệ sinh.”
Chung Phất Sơ nâng bàn tay Chu Dư An rồi đặt xuống một nụ hôn, bấy giờ bàn tay ấy mới chịu dừng lại. Anh nói: “Thuê người đến dọn đi, em không làm được đâu.”
Chu Dư An không phục, “xí” tiếng: “Không phải chỉ quét dọn linh tinh thôi à? Em làm được đó nhé.”
“Được, tối mai về anh sẽ kiểm tra.” Chung Phất Sơ cười bảo.
Chu Dư An lại hối hận, tiêu chuẩn vệ sinh của Chung Phất Sơ hẳn là rất cao, cậu bèn chữa lời: “Em đột nhiên nhớ ra mình không được vận động mạnh, thôi cứ thuê giúp việc đi!”
Sáng hôm sau, mặt trời vừa hửng rạng Chung Phất Sơ đã tỉnh, Chu Dư An thì hãy còn đang say giấc, tay chân quấn chặt lấy người anh, phải mất gần mười phút anh mới gỡ được tay chân cậu ra khỏi người mình.
Chu Dư An ngủ rất say, chỉ là tay chân không chịu yên. Chung Phất Sơ chống đầu nằm nghiêng ngắm Chu Dư An, đưa tay nhéo má cậu. Anh rất thích cảm giác mềm mại này, Pikachu treo trên xe cũng bị anh bóp sắp bẹp dí rồi.
Chu Dư An nhăn lại mặt, vô thức vung nắm đấm. Chung Phất Sơ nắm lấy cổ tay cậu, cúi người hôn môi Chu Dư An rồi mới rời giường.
Trong văn phòng Viện trưởng bệnh viện Từ Tế, Tạ Tấn Khiêm nhìn hậu bối tuổi trẻ tài cao đang ngồi đối diện, tuy sắc mặt nghiêm túc, song nụ cười trong mắt thì không giấu được, ông trách: “Mấy hôm trước làm gì mà không đến sớm, chẳng lẽ nhà mới có thêm người nên không đi được à?”
Tạ Tấn Khiêm cũng chỉ nói đùa thôi, ông biết Chung Phất Sơ nào giờ đâu có nghĩ gì đến chuyện yêu đương hay hôn nhân. Ông cũng từng giới thiệu cháu gái mình cho anh, kết quả tất nhiên là thất bại.
“Nhà cháu đúng là mới có thêm người.” Chung Phất Sơ rành rọt đáp.
Tạ Tấn Khiêm hơi ngạc nhiên, song cũng không hỏi thêm. Hôm nay ông gọi Chung Phất Sơ đến, ngoài để bàn giao công việc thì còn có vài chuyện quan trọng nữa.
“Hôm qua đoàn kiểm tra tỉnh ủy đã đến bệnh viện Hán Nam, có những chứng cứ quan trọng của cháu và Thiệu Phong Văn cung cấp, đoán chắc lần này Phó Ninh khó thoát rồi.” Tạ Tấn Khiêm cười khẩy. Ông từng là Viện trưởng của bệnh viện Hán Nam, mấy năm trước bị chèn ép quá buộc phải ra đi. Từ Tế là một tay ông gây dựng nhờ các mối quan hệ bao nhiêu năm cố gắng móc nối. Hôm nay nhìn Phó Ninh sắp ngã ngựa, khỏi nói ông sảng khoái thế nào.
Gần đây phía chính trị có biến động, đánh rất mạnh vào vấn đề chống tham nhũng. Tỉnh ủy đã thành lập đoàn thanh tra đặc biệt tập trung vào lĩnh vực y tế, và bệnh viện Hán Nam khó tránh khỏi trở thành đối tượng bị sờ gáy đầu tiên.
“Phó giám đốc Ngô thì sao ạ?” Chung Phất Sơ không quan tâm lắm đến Phó Ninh, người này tham lam lộng quyền, khiến nội bộ bệnh viện rất nhiều bất mãn. Người anh quan tâm hơn hẳn là họ Ngô chống lưng cho Phó Ninh.
Tạ Tấn Khiêm nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Phó Ninh có thể ngồi được ở vị trí Viện trưởng cũng đều nhờ Ngô Dịch Tài, chắc chắn sẽ đút lót không ít. Với lại người phát động cuộc thanh tra lần này cũng có thù với Ngô Dịch Tài, lần này điều tra kỹ chắc chắn sẽ lôi được cả gã ra thôi.” Ông ngừng giây lát, nhìn Chung Phất Sơ, cười bảo: “Trước nay cháu đâu có quan tâm gì đến mấy chuyện này đâu nhỉ, nhưng lần này lại thu thập giúp ta, chẳng lẽ là vì họ Ngô?”
Phần lớn sản nghiệp ngành y tế của nhà họ Ngô chủ yếu đều dựa vào Phó giám đốc Sở Y tế Ngô Dịch Tài. Một khi tay này ngã ngựa trong vụ này, kéo cả cụm dây mơ rễ má ra thì thời hoàng kim của họ Ngô cũng phải chấm dứt tại đây. Chỉ là không rõ Chung Phất Sơ có thù gì với nhà họ Ngô.
Chung Phất Sơ chỉ mỉm cười, di động nhận được tin nhắn WeChat, anh nhìn xuống, vẻ mặt tức khắc giãn ra.
Tạ Tấn Khiêm thấy vậy thì cười rồi lắc đầu.
——–
Chu Dư An định ngủ nướng cả sáng, nhưng lại bị điện thoại của Minh Nghiên đánh thức.
Bị cắt ngang giấc ngủ, thành ra giọng điệu nghe điện của cậu cũng chẳng mấy tốt lành, “Chuyện gì ạ?”
Minh Nghiên nổi giận đùng đùng: “Anh nói chuyện với mẹ anh kiểu đấy à?”
Chu Dư An thở dài, giọng dịu đi, “Mẹ ạ, có chuyện gì sao ạ?”
“Còn nhớ bác Trầm không, gái út của bác ấy kém anh ba tuổi, học ngành tài chính, vừa mới về từ Anh…”
“Dừng dừng dừng!” Chu Dư An vội vàng cắt ngang. Cách đây không lâu Quan Nhược Tuyền đưa bạn trai người Pháp về ra mắt nhà họ Quan, anh chàng kia là họa sĩ, tất nhiên là bố mẹ cô không đồng ý, làm ầm ĩ một trận. Minh Nghiên nghe ngóng được, cũng thôi ý định bắt cậu lấy Quan Nhược Tuyền. Chỉ không ngờ mới đấy chưa lâu đã lại tìm đối tượng xem mặt mới cho cậu.
“Mẹ đừng bắt con đi xem mặt nữa được không ạ? Đánh chết con cũng không đi đâu, con không thích con gái.”
“Sao mà anh vẫn cứ ngu dốt thế nhỉ? Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, nếu giờ anh không nắm bắt cơ hội, để sau này hối hận thì không còn kịp nữa đâu! Nhà họ Trầm căn cơ to hơn nhà mình nhiều, anh mà thành thì chỉ có lợi cho anh thôi.” Minh Nghiên nói dồn dập.
Chu Dư An thật sự không thể hiểu nổi. Minh Nghiên có một sự sốt ruột đến quá mức đối với việc kết hôn của cậu, không lúc nào không mong đưa được hết những cô gái có gia cảnh tốt cho cậu. Quanh cậu đâu thiếu con em đại gia cũng hơn ba mươi rồi mà đã kết hôn đâu, cũng chẳng thấy bố mẹ người ta ý kiến ý cò nhặng lên như Minh Nghiên.
“Sao con lại phải hối hận? Chẳng lẽ con không kết hôn thì sẽ mất gì à? Thế cũng đâu phải vấn đề gì lớn.” Lúc ấy cậu nghĩ Minh Nghiên làm vậy là sợ cậu không được thừa kế tài sản của bố cậu. Nhưng dù cho Chu Thịnh Nam có cho đứa con riêng hết tài sản của mình ngay lập tức thì cậu cũng chẳng quan tâm.
Minh Nghiên im lặng một lúc rồi hạ giọng: “Anh nói ung dung như thế là giờ vẫn còn tất cả. Đợi đến khi mất tất rồi anh sẽ không ngây thơ như thế nữa đâu.”
Hai người cãi nhau cả buổi cũng không ai thuyết phục được ai, Chu Dư An thà chết không theo, cuối cùng Minh Nghiên tăng xông nói: “Vì cái thằng đó mà anh lại đối nghịch tôi, nó lại đến tìm anh phải không?! Đúng là loại vô liêm sỉ mất dạy!”
Giọng Chu Dư An lập tức lạnh đi: “Nếu mẹ còn làm gì anh ấy thì con sẽ không nhận mẹ nữa đâu.”
“Mày nói gì?” Minh Nghiên không dám tin, giọng điệu vừa the thé vừa sắc nhọn, hiển nhiên đã điên tiết rồi, “Mày không nhận mẹ? Nếu không có mẹ, mày có thể có được cuộc sống như giờ không?!”
Chu Dư An hít sâu một hơi, nói: “Mẹ, sao mẹ lại cứ phải ép con vậy ạ? Con không vui thì mẹ sẽ vui sao ạ?”
Minh Nghiên thở hồng hộc, lập tức cúp máy.
Tâm trạng tốt của Chu Dư An mất đi hơn nửa. Cậu dậy đi vệ sinh cá nhân xong ra phòng bếp, thấy trên bàn có để bánh mì và salad trái cây, cùng một ly sữa đã nguội.
Dưới đĩa có đặt một tờ ghi chú, bên trên là nét chữ phóng khoáng của Chung Phất Sơ: Nhớ ăn sáng, rồi chờ anh về.
Tâm trạng tức khắc từ đáy vực bay vút lên trời cao, tầm này còn gì mà muộn mới chả phiền nữa. Cậu ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu nhấm nháp bữa sáng Chung Phất Sơ làm cho mình, sau đấy chụp chiếc đĩa đã sạch bách rồi gửi cho Chung Phất Sơ.
Chung Phất Sơ rất nhanh đáp lại một câu: Ngoan lắm.
Chu Dư An cầm điện thoại cười ngu nửa ngày, rồi rất tự giác đi rửa sạch bát đĩa.
Chiều đến, cậu book lịch dọn phòng trên app dọn dẹp mà trước kia cậu đã từng dùng. Độ một lúc sau đã có người đến, cậu mở cửa thì thấy là bác Trương, người dọn dẹp nhà cậu lần trước.
Bác Trương thấy cậu thì ngạc nhiên lắm, nhìn căn hộ bên cạnh, xong ngập ngừng hỏi: “Không phải cháu ở nhà bên kia ư?”
Chu Dư An sững sờ, nghĩ bụng trí nhớ bác tốt ghê. Cậu ngẫm giây lát rồi đáp: “Đây là nhà bạn cháu, bác vào trước đã ạ.”
Bác Trương đáp được, rồi hơi khom lưng xách xô dụng cụ đi vào.
Chu Dư An rót một ly nước cho bác Trương, lại thấy bà bày ra vẻ mặt kinh hãi, cậu nhớ tới vẻ kỳ lạ của bác lần trước, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong lúc bác Trương đang dọn dẹp, cậu ngồi trên sofa chat WeChat với Chung Phất Sơ, hỏi anh mấy giờ tan làm. Cậu cũng không trông mong anh sẽ trả lời nhanh, song kết quả là Chung Phất Sơ đã gọi điện thẳng cho cậu.
“Dạ, anh có bận lắm không ạ? Thật ra gửi WeChat cho em là đủ rồi ý.” Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng trong lòng cậu đã cực kỳ phởn vì cuộc gọi này rồi, không kìm được nằm xuống sofa đạp chân.
“Thế về sau anh không gọi nữa.” Chung Phất Sơ nói rất nhỏ, hình như đang ở chỗ đông người, có vẻ ồn.
“Không được!” Chu Dư An lập tức nhảy dựng lên, “Em cực kỳ cực kỳ thích nghe giọng của anh trong điện thoại, cảm giác như có dòng điện vang bên tai ý… nó cứ ngưa ngứa.” Nói đến từ cuối cậu còn bày đặt ngượng ngượng vùi mặt vào sofa.
Chung Phất Sơ bật cười, hình như đã qua chỗ ít người hơn, anh hỏi: “Trưa ăn gì rồi?”
“Đồ ăn ngoài ạ, gần đây nhiều quán bán mang về lắm anh.”
“Đồ ăn ngoài không vệ sinh, em biết nấu cơm không?” Chung Phất Sơ hỏi.
“Biết tí ti ạ, lúc trước có học qua, cơ mà Từ Hành bảo em nấu tệ nên em cũng lười nấu.” Chu Dư An nhớ lại dáng vẻ Từ Hành thưởng thức đồ ăn cậu nấu, kiểu sắp biu ti phun ra đến nơi thì lại buồn cười.
“… Lần sau nấu cho anh ăn nhé.” Chung Phất Sơ nhả giọng rất trầm.
“Vâng ạ, được chứ anh, chỉ cần anh không chê thì em sẽ nấu cho anh một đại tiệc luôn.” Chu Dư An nói khoác không chút ngượng mồm.
“Hôm nay chắc khoảng bảy giờ anh về. Đừng gọi đồ ăn sẵn, đợi anh về nấu cơm, nếu đói thì ăn tạm hoa quả lót dạ nhé.” Chung Phất Sơ dặn dò.
“Vâng ạ! Em chờ anh về nhà!”
Hai người nói thêm vài câu nữa rồi mới cúp máy. Chu Dư An dùng di động vỗ nhẹ lên gò má nóng hổi của mình, vui sướng đến không biết phát ra đâu. Vừa ngẩng lên tự nhiên thấy bác Trương đang nhìn cậu chằm chằm khiến cậu giật nảy cả mình.
“Có chuyện gì thế bác?” Cậu chau mày hỏi.
Bác Trương vội thu hồi ánh mắt khi thấy cậu nhìn sang, lại vùi mặt cầm giẻ lau lau điều hòa tủ đứng, cười bảo: “Không có gì, chỉ muốn hỏi cháu là có cần dọn phòng ngủ không thôi?”
Chu Dư An nghĩ chốc lát rồi nói: “Phòng ngủ chính không cần đâu ạ, tự cháu sẽ dọn. Còn bác giúp cháu dọn phòng ngủ cho khách nhé.”
Bác Trương đồng ý, cẩn thận quét dọn phòng khách, không có biểu hiện gì lạ khác nữa, song Chu Dư An vẫn có rất nhiều nghi vấn về người này, bèn hỏi: “Bác là người ở đâu thế ạ?”
Bác Trương tạm ngừng động tác, đáp: “Một thôn nhỏ trên núi, chắc cháu chưa từng nghe qua đâu.”
Chu Dư An nhớ lại lần điều tra trước của mình, bèn hỏi dò: “Nhắc đến thôn núi, bác có biết thôn Minh Gia không ạ?”
Vừa dứt lời, cậu đã thấy giẻ lau trong tay bác Trương rơi bộp xuống đất, mặt mày hốt hoàng, sau đó vội vã nhặt giẻ lau bắt đầu lau máy lạnh, nghiêng người sang một bên nói: “Xin lỗi, bác chưa từng nghe qua.”
Rõ ràng bác đã lau điều hòa đứng xong từ nãy rồi mà. Nỗi nghi ngờ tức khắc mọc um tùm trong lòng Chu Dư An, bởi cậu rành rành tra ra được bác Trương đến từ thôn Minh Gia, tại sao giờ đây lại chối?
Cậu đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nghe thấy bác Trương hỏi: “Người bạn ở cùng cháu có phải là người trong bức ảnh lần trước bác nhìn thấy không?” Bà quay sang nhìn cậu, ánh mắt có phần nôn nóng kèm theo vẻ né tránh.
Chu Dư An tức thì chau mày. Người này lần trước hỏi cậu về tình hình hiện tại của Chung Phất Sơ, giờ lại hỏi câu này, chẳng lẽ bà biết về xuất thân của Chung Phất Sơ thật?
Cậu không trả lời mà hỏi vặn lại: “Sao vậy ạ? Bác quen anh ấy?”
Có lẽ do cậu không phản bác nên bác Trương đã tự xác nhận phỏng đoán trong lòng. Người bà cứng ngắc, đôi mắt đục ngầu lóe lên vẻ hoảng sợ, siết chặt giẻ lau, tự lẩm bẩm một mình: “Sao hai đứa có thể sống chung chứ?”
Chu Dư An có phần không vui, có ai thích bị người khác tọc mạch vào của mình đâu. Cậu lạnh lùng nói: “Này đâu phải chuyện của bác?”
Bác Trương hoàn hồn, nếp nhăn hằn trên mặt như hiện vẻ thống khổ. Bà bò quỳ lau sàn nhà, hèn mọn nói: “Thật sự xin lỗi, tại bác thấy hai người đàn ông với nhau có hơi lạ, là bác tọc mạch.”
Chu Dư An không có ý định buông tha bà, gặng hỏi đến cuối: “Rốt cuộc bác có biết bạn trai cháu không? Sao bác lại quan tâm đến anh ấy như thế?”
Nhưng bác Trương lại chỉ liên tục xin lỗi, sau đấy trả lời qua loa không vào trọng tâm.
Cuối cùng thừa dịp cậu đi vệ sinh, bác Trương đã lẻn về mất. Nhà đã được quét tước sạch sẽ, nhưng tiền công thì vẫn chưa được trả.
Cậu tính đợi Chung Phất Sơ về để hỏi, nhưng nếu thế thì nhất định sẽ lộ chuyện cậu nhờ Từ Hành điều tra anh. Hết cách, cậu đành phải tạm giữ mọi chuyện trong lòng.
Tám giờ tối, Chung Phất Sơ xách theo thức ăn sống về nhà. Chu Dư An ngỏ ý muốn học nấu ăn, đeo tạp dề rồi theo Chung Phất Sơ vào bếp.
“Trước hết cứ học món đơn giản đã, trứng xào cà chua được không anh? Em từng làm nhiều lần rồi, nhưng lần nào trứng cũng bị nát bét.” Chu Dư An đề nghị.
Chung Phất Sơ tất nhiên không có ý kiến, giúp cậu chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu rồi đứng sang một bên hướng dẫn.
Bước đầu tiên là xào trứng, Chu Dư An rất chi là luống cuống với bước này, vừa đổ trứng vào chảo đã điên cuồng đảo lên vì sợ bị dầu bắn, kết quả đảo hăng quá đến mức bay cả trứng ra ngoài.
Chung Phất Sơ không nhìn nổi, dứt khoát đứng sau lưng Chu Dư An rồi cầm bàn tay đang nắm xẻng giúp cậu đảo trứng, kế tiếp là giúp cậu xào cà chua.
Chu Dư An tựa vào lòng Chung Phất Sơ, động tác trên tay không cần dùng nhiều sức, bụng bảo nếu nấu ăn như này thì game là dễ, mà rảnh rỗi sẽ sinh nông nổi, cậu bắt đầu không yên phận, nhón chân nghiêng mặt hôn lên môi Chung Phất Sơ một cái.
Chung Phất Sơ siết chặt bàn tay đang nắm tay cậu, mặc kệ cậu, xào nốt món trong chảo rồi bày ra đĩa.
“Tiếp theo nấu gì ạ? Em vẫn muốn nấu nữa.” Chu Dư An thấy chơi rất vui.
Chợt đâu Chung Phất Sơ lại ôm eo cậu, nâng cậu ngồi lên mặt bàn phía tránh xa bếp, nhét vào miệng cậu một miếng cà rốt rồi bảo: “Ngồi yên ở đây xem, đừng quấy rối nữa.”
Chu Dư An ăn xong miếng cà rốt một cách ngon lành, đung đưa chân, nói vẻ vô tội: “Nãy em hơp tác thế còn gì, quấy rối lúc nào chứ?”
“Khiến người khác phân tâm.” Chung Phất Sơ thả cà rốt đã thái vào nồi, Chu Dư An cười rinh rích, đến tít cả mắt.
Trước khi ăn, Chu Dư An đã chụp một tá ảnh trứng xào cà chua, rồi chọn tấm đẹp nhất gửi khoe với Từ Hành. Từ Hành nhắn lại, “Trình cao hơn rồi đấy”, Chu Dư An rất tự nhiên nhận lời khen này, không chút nào chột dạ.
– Hết chương 46 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT