Chu Dư An ngơ người, rồi chợt cười rộ lên, càng cười lại càng toe toét.
Há, có người mắng người ta, nhưng lại thành mắng cả mình á nha.
Chung Phất Sơ chau mày nhìn Chu Dư An đang cười ngặt nghẽo, cười như chưa bao giờ được cười, chẳng nói chẳng rằng xoay người rời đi. Đi được một lúc, thấy Chu Dư An hãy còn chưa bước theo, bèn ngoảnh đầu thúc giục: “Đi cắt chỉ.” Giọng điệu trầm xuống, có vẻ hơi cau cáu rồi đấy.
Chu Dư An cuống cuồng chạy theo, ở bên cười nịnh nọt: “Về sau nhất định anh sẽ hối hận vì lời đánh giá về em hôm nay, anh tin không?”
Chung Phất Sơ mặt không cảm xúc liếc cậu, đoạn nói: “Thật?”
Câu hỏi này có chút kỳ quái, nghe như là một câu khẳng định ấy. Chu Dư An xị mặt.
Cắt chỉ đúng nhanh thật, Chung Phất Sơ thực hiện rất nhanh gọn, cầm kéo lên múa vài ba nhát đã rút xong chỉ rồi, không kịp thời gian cho Chu Dư An kêu đau để tỏ vẻ đáng thương.
“Về nhà chăm sóc cẩn thận, đừng đụng chạm vào vết thương.” Chung Phất Sơ tháo găng tay, liếc qua vết thương gần như đã lành trên lồng ngực của Chu Dư An. Lớp da non có màu hồng nhạt, nổi bần bật trên nước da trắng trẻo của cậu. Anh thoáng cái rời ánh mắt.
Chu Dư An đáp vâng, cúi đầu cài cúc áo. Cậu hãy đang nghĩ về chuyện của Lục Nham, cất tiếng hỏi: “Anh quen Lục Nham lâu chưa ạ?”
Chung Phất Sơ khẽ chau mày, sắc mặt không được đẹp lắm, ngưng một lúc mới nói: “Thầy tôi là ông nội hắn.” Còn là bạn học cấp ba nữa, nhưng anh thật sự không muốn nhắc lại đoạn lịch sử này.
Chu Dư An chớp chớp mắt, cười nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, thế thì vai vế của anh còn cao hơn Lục Nham đấy chứ.” Nghĩ một chốc, lại bỗng lắc đầu: “Không được không được, em kém Lục Nham mấy khoá, thế há chẳng phải sẽ kém anh cả một thế hệ ư?”
Chung Phất Sơ nhíu mày càng sâu, cuộn bệnh án lên gõ mạnh vào đầu Chu Dư An, lạnh lùng nói: “Cậu có thể về rồi đấy.”
Chu Dư An sờ đầu mình, cảm thấy Chung Phất Sơ tựa hồ lại đang tức giận, bèn cười bảo anh: “Bác sĩ Chung ghét Lục Nham lắm đúng không ạ?”
Chung Phất Sơ mở cửa, nhìn cậu với ánh mắt “chú đi được rồi đấy”.
Chu Dư An miễn cưỡng đứng dậy, đột nhiên phát hiện ca phẫu thuật đến nay đã chính thức kết thúc rồi, từ nay về sau cậu không còn là bệnh nhân của Chung Phất Sơ nữa.
Hai người sóng vai bước ra ngoài, đi ngang qua ban công thoáng đãng, nơi có đám trẻ đang nô đùa, hồn nhiên vô tư chẳng màng thế sự. Làn gió mát rượi thổi tới khiến Chu Dư An sảng khoái híp mắt, tà áo blouse trắng tươm của Chung Phất Sơ cũng được làn gió lướt đẩy, bay lên, tỏa sáng trong ánh nắng ban mai rạng ngời.
Cậu chợt nhớ đến ngày đầu tiên nhập viện, đã từng nhìn thấy cảnh Chung Phất Sơ mỉm cười với một cô bé ở chốn này. Chính cậu cũng đã làm một chuyện ngốc nghếch ở đây. Có lẽ cu cậu khi ấy sẽ thi thoảng nhớ đến một ông anh chẳng thể nào phi thăng nổi cũng chưa biết chừng.
Từng chuyện từng sự sau đó dần xô vào cậu như thủy triều lên xuống, ấy nhưng lòng cậu lại bình tĩnh đến lạ, tựa như hai người vẫn luôn sóng vai kề bước thế này. Hoặc giả gió nhẹ thơm quá, hoặc chăng ánh nắng sao mát lành, đáy lòng cậu bình lặng quá đỗi, khóe miệng còn vương nét cười xốn xang. Cậu nói với Chung Phất Sơ:
“Bác sĩ Chung, thứ bảy tuần này anh có rảnh không ạ?” Khựng giây lát, nói tiếp: “Em có một chuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng muốn nói với anh ạ.” Nó quan trọng thế nào? Quan trọng vì liên quan đến việc đánh giá của Chung Phất Sơ về thẩm mỹ của cậu đó.
Chung Phất Sơ sựng bước chân, nhìn cậu, làm gián đoạn sự bình lặng mặt ngoài của cậu. Trái tim Chu Dư An bỗng co thắt lại, khiến cậu phải ngừng bước và căng thẳng ngó anh.
Giọng trẻ thơ non nớt hồn nhiên và tiếng chim hót lanh lảnh vọng vang, hòa thành tiếng ca trong lành vờn vút sau lưng. Ánh nắng trong veo tô điểm càng làm rõ đường nét trên khuôn mặt thâm thúy của Chung Phất Sơ. Ánh mắt anh đang rơi vào người cậu, chẳng thể nói nhiệt độ là bao nhiêu.
Sau một khoảng lặng đè nén khó khăn.
“Không rảnh cũng không sao đâu ạ.” Chu Dư An mỉm cười lộ ra hai lúm đồng điếu, ấy nhưng lòng dạ sao mà xót xa, “Hôm nào em cũng rảnh, hay anh hẹn thời gian đi ạ?”
Chung Phất Sơ bỗng dưng đáp một câu chẳng liên quan: “Hôm đó là ngày rất quan trọng đối với tôi.”
Chu Dư An ngớ người, gật đầu bảo: “Em biết mà, hôm đó là sinh nhật anh.”
Lúc ấy cậu nào biết tầm quan trọng thực sự của ngày đó, chỉ là bỗng nghĩ rằng có lẽ hằng năm Chung Phất Sơ sẽ đón sinh nhật cùng gia đình, nên không nhất thiết phải đồng ý trải qua với một kẻ mới quen chưa được bao lâu như cậu.
“Thế chủ nhật được không ạ?” Cậu nhường một bước, lên tiếng.
Chung Phất Sơ đột nhiên bật cười, một nụ cười rất nhạt, song đôi mắt lại thẳm sâu hơn bao giờ hết. Tựa ánh nắng ban mai bất ngờ chiếu rọi căn gác đen kịt tối tăm. Anh nói:
“Thứ bảy đi.”
Mà bấy giờ, trong hành lang phòng bệnh phía bên kia.
“Bác sĩ Diệp này, lần trước may mắn được chiêm ngưỡng tài nghệ của anh, thật sự rất đỉnh, không biết anh đã từng học ở đâu chưa nhỉ?” Từ Hành đi theo Diệp Lan ra khỏi phòng bệnh của Chung Mục Viễn, tự nhiên nhớ tới lớp học boxing mà mình mới tham gia, bèn gắng tìm chủ đề chung giữa hai người.
Diệp Lan vẫn nở nụ cười lịch sự, khiêm tốn đáp: “Quá khen, chỉ là hồi nhỏ đã khỏe mạnh cường tráng, với cả đặc thù công việc nên mới thế. Chứ có đỉnh gì đâu.”
Từ Hành liếc dáng người của Diệp Lan, cao ráo thanh tú, nào có xíu gì dính dáng tới hai chữ “cường tráng”, cũng chẳng giống kiểu người hàng năm nâng tạ, bèn cười đùa: “Lực lớn như nào? Nâng được bao nhiêu kg?”
Diệp Lan nhướn mày, lộ vẻ đắc ý hiếm thấy: “Nâng bổng anh Từ cũng không thành vấn đề.”
“…..” Từ Hành hơi loạn rồi đấy, hắn nói tiếp: “Thế hồi nhỏ chắc chẳng ai dám bắt nạt anh đâu nhỉ? Dù gì cũng không đánh được anh.”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Diệp Lan thu lại mấy phần. Y ngừng giây lát, mới cười bảo: “Không sai, tôi có một người bạn rất giỏi, nên không ai dám bắt nạt tôi hết.”
Từ Hành thở dài, sao tự dưng lại nhắc đến ông bạn kia rồi, chín mươi chín phần trăm chính là cái tay Chung Phất Sơ đó.
“Bác sĩ Diệp cuối tuần rảnh không? Tôi mời anh…” Từ Hành vừa mở miệng tính mời Diệp Lan đi ăn, đã thấy một cô nàng y tá trẻ hớt hải chạy đến mũ cũng lệch ngang lệch dọc, cuống quýt báo với Diệp Lan:
“Bác sĩ Diệp, ông giường số 57 lại gây gổ với ông giường số 56 rồi ạ!”
Diệp Lan chau mày nói nhỏ: “Một cụ gãy chân một cụ gãy tay thì gây gổ kiểu gì?” Sau đó cười nói với Từ Hành: “Xin lỗi anh Từ, tôi phải đi xử lý chút việc, gặp lại anh sau nhé.”
Nói rồi nhanh chân đi theo y tá. Từ Hành nghe thấy Diệp Lan đang gặp phiền phức, bụng bảo lúc này không thể hiện còn chờ đến lúc nào nữa, bèn nhanh chân đuổi theo.
Lúc ba người chạy đến phòng bệnh thì ngoài cửa đã có mấy người đứng túm tụm hóng hớt, bên trong là vài ba cô y tá đang can ngăn.
Từ Hành liếc cái, ok, đánh nhau kiểu kia, cơ bản là không có cơ hội cho hắn thể hiện. Một cụ gãy chân, một cụ gãy tay thi nhau đập đồ, quân cờ tướng rơi vãi đầy đất. Hai cụ mặt mũi đỏ gay như hai con gà chọi, chửi thẳng vào mặt nhau không nể nang ông nào.
Diệp Lan thu lại nụ cười hiền hòa hồi nãy, sắc mặt sầm xuống, gạt đám người đang hóng hớt ra rồi bước vào. Y nhìn những quân cờ tung tóe dưới đất, rồi nhìn hai cụ đang đứng trợn mắt lườm nhau.
Ông cụ gãy chân đang nằm trên giường, thấy y đến liền chán nản cúi thấp đầu, còn ông cụ gãy tay đang chống nạnh chửi bới cũng lập tức quay trở lại giường mình. Cả hai bắt đầu trái thở ngắn phải than dài, không còn dám í ới gì nữa.
“Hai vị sung sức thật đấy, nằm khoa chấn thương chỉnh hình rồi mà vẫn còn gây gổ được. Nếu chê xương mình hãy còn gãy ít thì cháu có thể cống hiến sức lực giúp hai vị đấy.” Diệp Lan cười gằn bước đến bên giường của hai người, hai bàn tay nắm hai bên thanh giường siết chặt, gồ rõ từng khớp xương.
Trông dáng vẻ lúc này của Diệp Lan, Từ Hành nhướn mày đánh giá, chưa kể đến cái khác, chỉ riêng khí thế uy nghiêm này thôi cũng đủ khiến hắn hơi sờ sợ rồi, nhưng cũng kèm theo chút hưng phấn khó tả.
“Bác sĩ Diệp, tôi sai rồi, là ông kia! Ổng đã chơi ngu thì chớ, thua còn chửi tôi!” Ông cụ gãy chân chỉ vào ông cụ gãy tay mà tố cáo.
Ông cụ gãy tay là một người nóng tính, nghe vậy liền chỉ tay vào ông cụ gãy chân, quát um: “Ông chê ai đấy?! Cái trình dở ẹc mà cũng dám không biết xấu hổ chê tôi? Ông có biết ông…”
“Đủ rồi!” Diệp Lan lạnh lùng quát lên.
Hai ông cụ tức khắc câm như hến, ngượng nghịu nhìn Diệp Lan.
Đám đông bên ngoài thấy hết chuyện để hóng thì cũng lần lượt rời đi. Từ Hành đứng ở cửa khoanh tay cười nói: “Ông cụ gãy tay… À hay ông đánh với cháu một ván đi? Nếu thắng cháu thì chứng minh được ông không chơi dở như ông ấy nói.”
Diệp Lan ngoảnh lại nhìn hắn, ánh mắt không đồng tình. Ông cụ giường số 57 này là một tín đồ của cờ tướng, nhưng trình đánh cờ thì bình thường, mà tính tình lại rất nóng nảy. Thắng thì cười hô hố, còn thua thì chửi người ta thậm tệ. Trong thời gian nằm viện đã khiêu chiến với tất cả bệnh nhân trong khoa chỉnh hình, bị không biết bao người đòi đánh, khiến y nhức cả óc đau cả đầu.
“Ranh con lông chim còn chưa mọc đủ, không biết trời cao đất dày.” Ông cụ gãy tay hừ lạnh tiếng, “Lúc ta tung hoành giang hồ không biết mi còn mặc quần thủng đít chạy lông nhông ở cái xó nào đâu! Hừ, lát thua đừng có mà khóc lóc gọi ông đây.”
Từ Hành nghĩ thầm ông cụ này còn khá ảo tưởng sức mạnh đấy chứ. Hắn tươi cười bước vào, vỗ nhẹ lên vai Diệp Lan, ghé tai y nói nhỏ: “Yên tâm.”
Diệp Lan nhìn hắn, thở dài.
Ông cụ gãy chân thấy thế vui phải biết, còn chu đáo đưa cho hai người một bộ cờ mới.
Trận đấu bắt đầu, thu hút khá nhiều người đến xem, có người còn thân tàn nhưng chí không tàn đẩy xe lăn đến. Những ông lão đã từng bị ông cụ gãy tay chế giễu nhục mạ cũng sôi nổi đứng phía sau Từ Hành để chiêm ngưỡng trận đấu thế kỷ này. Từ Hành bị tiếng ồn làm đứt mạch suy nghĩ, thầm thấy phiền chết đi được.
Diệp Lan thấy đôi chân mày Từ Hành đã nhíu chặt lại, bèn hướng đám đông đang đứng hóng ho nhẹ một tiếng, đám đông tức thì im phăng phắc.
Ván cờ này có thể nói là hết sức thảm thiết, ông cụ gãy tay vò đầu bứt tai như kiểu đầu có chấy, mỗi lần muốn đi lại, đều phải thu tay về trước nụ cười mỉm và cái nhìn thẳng tắp của Diệp Lan.
Trái với đó, Từ Hành lại rất ung dung nhàn nhã, lúc đợi tới lượt còn hướng Diệp Lan nhướn mày cười cười, nụ cười trông ngứa đòn hết sức.
Đám đông đứng xem thầm thì cười khẽ, ông cụ gãy chân trên giường nhướn mày nói kháy: “Đến ranh con lông chim chưa mọc đủ cũng đánh không lại, còn không biết xấu hổ nói mình là đệ nhất cờ tướng khoa chỉnh hình.”
Ông cụ gãy tay thấy ván cờ này thua bét rồi, lại còn nghe lời móc mỉa kia thì nổi cơn tam bành muốn hất tung bàn cờ, song đã bị Diệp Lan ấn bả vai giữ lại. Tay bác sĩ có nụ cười giấu dao khiến ông sợ duy nhất trong bệnh viện này tủm tỉm lên tiếng: “Ông à, dám chơi dám chịu thua chứ?”
Từ Hành vỗ tay đứng dậy, nói với giọng kiêu căng, “Đa tạ”, bỏ lại ông cụ mặt mũi đỏ gay, khoác tay lên vai Diệp Lan đi ra ngoài.
“Không ngờ anh Từ cũng không phải lý luận suông.” Diệp Lan mỉm cười, tỉnh rụi thoát khỏi cánh tay Từ Hành.
Từ Hành chợt nhớ tới dáng vẻ nói về cờ tướng đâu ra đấy của mình với Chung Mục Viễn, cảm thấy lời này của Diệp Lan có vẻ giễu cợt, bèn nghiêm nghị nói: “Hồi nhỏ tôi từng đoạt giải á quân giải Cờ tướng trẻ cấp quốc gia đấy.”
Diệp Lan đi về phía văn phòng, nghe thế thì cười bảo: “Nghe anh nói, tự nhiên tôi nhớ ra hình như ngày xưa tôi cũng tham gia giải này thì phải.”
Đôi mắt Từ Hành sáng quắc, hỏi ngay: “Được giải gì?”
Diệp Lan mỉm cười, liếc hắn, đáy mắt hiện mấy phần cười nhạo. Y đáp:
“Quán quân.”
– Hết chương 25 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT