Chu Dư An chủ động bưng bát mì được Chung Phất Sơ nấu xong ra bàn ăn, rồi quay lại bê cả cây nến qua.

Cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh, hai tô mì, hai ngọn nến, đơn giản và ấm áp, rồi đăng ảnh lên Moments[1] mà không ghi caption gì cả, bí ẩn hệt người nổi tiếng show ân ái.

[1] Moments là một tính năng của Wechat tương tự như bảng tin trên Facebook nhưng được tối ưu hóa hơn và tiện lợi hơn. Đặc biệt, ngoài khác biệt về giao diện thì những bình luận trên Wechat chỉ có thể xem được khi bạn và đối phương là bạn bè, điều này trái ngược so với Facebook.

Rất nhanh đã có bình luận:

“Ái chà chà, ăn tối dưới nến với ai đấy?”

“Bao giờ công khai tình yêu thế cưng?”



Chỉ có Từ Hành là gửi vài biểu tượng cục cứt đến.

Chu Dư An hớn hở cười phì, cười xong vẫn chưa thấy Chung Phất Sơ đến thì gọi với vào: “Bác sĩ Chung ơi, còn không ăn mì sẽ trương mất đấy ạ.”

Chung Phất Sơ dọn dẹp xong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Chu Dư An đang cầm di động cười ngây ngô thì bảo: “Cậu ăn trước đi.”

“Bữa tối dưới ánh nến chỉ có ý nghĩa khi mình dùng bữa cùng nhau thôi.” Chu Dư An vừa nói, vừa mở app nhạc trong máy rồi chọn một danh sách “nhạc nền bữa tối dưới ánh nến”, tiếng nhạc êm dịu thoáng cái vang vọng trong căn bếp nho nhỏ.

“….”

Thấy Chung Phất Sơ cũng đã ngồi xuống, Chu Dư An mới cầm đũa lên, bưng bát hít một hơi thật sâu, thơm quá trời quá đất luôn. Trong nước mì có cà chua mà cậu thích nhất, còn có một quả trứng nữa. Cậu ăn một miếng mì, hài lòng nheo mắt thưởng thức.

Chung Phất Sơ nhìn Chu Dư An ăn miếng đầu tiên xong, mới cúi đầu bắt đầu ăn của mình.

“Bác sĩ Chung ơi, mai anh có phải đi làm không ạ?” Chu Dư An hỏi.

“Có.”

Chu Dư An tiếc là, “Mai là chủ nhật mà, công việc của bác sĩ vô nhân đạo thật đấy. Hay là hai mình góp vốn mở một quán mì đi anh? Gọi là… Quán mì Sơ An!”

Chung Phất Sơ phớt lờ suy nghĩ diệu kỳ của cậu: “Sáng mai tôi sẽ đi rất sớm. Nếu cậu có thể dậy được, tôi sẽ tiện đường đưa cậu về.”

Chu Dư An sáng bừng đôi mắt, lập tức nói: “Dậy được, dậy được ạ!” Đặt thêm mấy cái báo thức nữa là ngon ngay, đúng lúc cậu cũng phải về để đi gặp Minh Nghiên.

Sau khi hai người ăn mì xong, Chung Phất Sơ dọn dẹp bát đĩa rồi chuẩn bị đi tắm, phát hiện Chu Dư An vẫn bưng cây nến bám rịt theo mình, suýt thì thiêu cả lưng anh. Anh có phần bất lực, ngoảnh lại hỏi cậu: “Sao thế?”

Chu Dư An chột dạ nhìn cây nến, cậu thật sự quá ngượng để bảo rằng do mình sợ ở một mình trong căn phòng tối om, kể cả có nến cũng vô dụng. Cậu bèn phồng má nói: “Anh cứ coi em như một bóng đèn thông minh di động đi ạ.”

Đang nói, ánh nến bỗng khẽ nhảy lên, ánh sáng ấm áp chập chờn rơi vào trên lông mi cậu, tạo thành bóng mờ run rẩy. Chung Phất Sơ quét mắt qua mặt cậu, sựng một chốc rồi bảo: “Nhiều nhất là đi theo đến cửa phòng tắm.”

Chu Dư An vội vàng gật đầu lia lịa.

Bên ngoài phòng tắm, Chu Dư An khoanh tay ngồi xổm trên sàn nhà, lẳng lặng lắng nghe tiếng nước chảy từ bên trong. Tí tách tí tách rơi khiến cậu vơi đi nỗi sợ hãi trong lòng, song khi nghĩ đến một vài hình ảnh không trong sáng, mặt mũi cậu lại tức khắc đỏ đến tận mang tai.

Cậu nhắm mắt lại, khẽ khàng tựa trán vào cửa.

Những suy nghĩ hỗn độn ngổn ngang bay loạn trong đầu, khiến cậu không nhận ra tiếng nước bên trong đã ngừng tự lúc nào.

Cánh cửa đột ngột mở ra, Chu Dư An mất trọng tâm ngã sấp về phía trước, tặng cho Chung Phất Sơ một cái lễ quá là long trọng, sau đó trán đập cái “cộp” vang dội xuống sàn nhà.

Chung Phất Sơ nâng Chu Dư An đang bẹp dí dưới đất lên, sờ lên trán cậu, cạn lời: “Đau không?”

Chu Dư An nhăn tít mặt đáp: “Đau lắm! Sao anh tắm nhanh thế hở?” Cậu vừa xuất thần phát mà anh đã tắm xong rồi.

“Vì tôi đâu có hát hò.” Chung Phất Sơ thả tay xuống, đáp.

Chu Dư An trợn to mắt, nhớ lại đoạn mình hát lúc trước thì mặt mũi cũng sắp bốc cháy đến nơi.

Chung Phất Sơ đã đi ra ngoài, cậu lặng lẽ hừng hực tự cháy một lúc thì lại rối rít theo đuôi anh. Chung Phất Sơ đưa cậu đến phòng dành cho khách.

Cậu đã lia thấy nhà Chung Phất Sơ có bốn phòng từ trước, một phòng ngủ chính, một phòng làm việc, một phòng dành cho khách và một phòng đã bị khóa lại, không biết dùng để làm gì.

“Tối nay cậu ngủ ở đây.” Chung Phất Sơ đặt ngọn nến trên bàn cạnh giường.

Vẻ mặt Chu Dư An sụp đổ ngay tức khắc, nhỏ giọng thì thào: “Sao anh lại mua nhà to thế chứ, thật là lãng phí.”

Chung Phất Sơ nhìn cậu, không hiểu cậu muốn nói gì.

Chu Dư An trèo lên giường nằm xuống, duỗi thẳng tay chân, hai vạt áo ngủ thuận thế trượt sang hai bên, để lộ một đôi chân dài thon mảnh. Cậu bắt bẻ nói: “Giường này cứng quá, đổi cho em phòng khác được không ạ?”

Coi dáng vẻ kia thì chỉ thiếu một bước nói dưới nệm có một hạt đậu Hà Lan nữa thôi.

Chung Phất Sơ nhìn đôi chân dài kia, kéo áo ngủ hẳn hoi cho cậu xong thì bảo: “Tất cả nệm ở đây đều giống nhau.”

“… Em cảm thấy phòng này không được thoáng lắm, hơi bí.” Chu Dư An khịt mũi nói.

Chung Phất Sơn khoanh tay bảo: “Phòng khách thoáng gió hơn đấy.”

Chu Dư An lật mình quẫy chân mấy cái rồi bất chấp tất cả nói: “Em thấy giường của anh êm nhất!”

“Không được.” Chung Phất Sơ từ chối một cách dứt khoát.

“Em cũng quỳ lạy anh rồi còn gì.”

“Không được.”

Chu Dư An từ bỏ, hứ tiếng rồi nói: “Mặc xác anh.”

Chung Phất Sơ kéo rèm cửa vào, nói câu “Ngủ sớm đi” rồi rời đi không chút thương tình.

————

Từ Hành đúng giờ đến đài Chẩm Cầm, mở cửa con xe thể thao nổi bần bật của mình rồi bước xuống. Bước ra mới thấy không đúng lắm, đến xem biểu diễn đều là những người lớn tuổi hoặc liếc qua là biết một bụng tri thức, mà hắn lại trông như là đến ăn cướp không bằng.

Có vài cô gái nhìn hắn rồi ghé tai nhau thầm thì gì đó, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, bước vào rạp với điếu thuốc trên tay. Nhân viên ở cửa nhắc nhở hắn ở đây cấm hút thuốc, hắn bèn dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, đứng ở kế cửa rạp, trông như đang đợi ai đó.

Càng lúc càng đông người vào rạp, sắp bắt đầu mà hắn vẫn không thấy tăm hơi Chu Dư An, cũng chẳng thấy Diệp Lan, không khỏi hơi bực trong lòng. Hắn lôi di động ra gọi cho Chu Dư An một cú, kết quả là bị Chu Dư An chọc cho tức suýt chết, đã bực lại càng thêm bực.

“Từ Hành?” Một cô nàng bất chợt gọi hắn.

Hắn ngoảnh sang thì thấy đó một cô nàng cao gầy mặc một bộ sườn xám màu nhạt. Hắn nghĩ ngợi chút, hình như đây là bạn gái cũ của hắn thì phải, gái Học viện  m nhạc và từng cắm cho hắn một cái sừng dài ngoẵng. Tên là gì ấy nhỉ?

“Anh mà cũng đến xem nhạc hội kiểu này á, thật khiến người ta kinh ngạc.” Cô nàng nhìn hắn với vẻ mặt “Em biết anh không thể quên được em mà”.

Từ Hành đã cáu lại càng thêm nóng, nhếch miệng nói: “Thưởng nhạc cũng như thưởng người, ai rồi cũng phải nâng gu thôi.”

Cô nàng nọ sững sờ, gương mặt trang điểm tinh xảo nhuốm màu giận dữ, đương chực nói gì đó thì thấy Từ Hành bỗng dưng nhìn về phía cửa, vẻ mặt phút chốc giãn ra.

“Bác sĩ Diệp!” Từ Hành thấy Diệp Lan cúi đầu bước vào, cao giọng gọi một tiếng.

Diệp Lan giật mình ngẩng lên, bấy giờ mới phát hiện là hắn, bèn đặt nhanh bước chân đi tới.

Bạn gái cũ của Từ Hành ngúng nguẩy bỏ đi, Từ Hành cũng chẳng thèm quan tâm. Diệp Lan đến quả thực đã khiến hắn cực kỳ vui vẻ, hắn cười hỏi: “Tối nay không phải tăng ca à?”

Diệp Lan ngó chung quanh, đáp: “Nhờ người làm hộ, dù sao cũng thấy không nên bỏ phí tấm vé anh tặng.”

Từ Hành cảm thấy hình như y đang tránh mặt ai đó, song hắn cũng không hỏi nhiều, cười đùa: “Tôi đến mới gọi là lãng phí.”

Diệp Lan mỉm cười lắc đầu, sau lại ngoảnh đầu ngó quanh bốn phía, rồi mới đi theo Từ Hành đi vào chỗ ngồi.

Rạp tuy không lớn nhưng chỗ ngồi đã kín, Từ Hành và Diệp Lan ngồi cạnh nhau ở hàng ghế đầu. Hắn tính tìm chủ đề để trò chuyện, nín nhịn một hồi lâu mới lên tiếng hỏi:

“Bác sĩ Diệp thích cổ cầm sao?”

Diệp Lan vô thức mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cũng không tính là quá thích. Hồi nhỏ có học cùng bạn một thời gian, nhưng trình kém hơn, nên sau này cũng dần bỏ.”

“Người bạn” này có vẻ không tầm thường đây. Từ Hành gác chân lên nhau, một tay chống cằm, quay sang hỏi Diệp Lan: “Là người bạn anh định đi cùng à?”

Diệp Lan gật đầu, không nói gì.

Từ Hành suy nghĩ phút chốc, đại để đã hiểu được mục đích đến đây tối nay của Diệp Lan.

Chắc hẳn Diệp Lan thích người bạn kia, hơn nữa người bạn đó có khả năng là đàn ông. Diệp Lan che giấu tâm tư của mình rất kỹ, giờ thấy bạn mình có quan hệ thân thiết với người khác, nhưng bản thân mình lại cứ lần lữa không có ý định chủ động. Hôm nay đến đây e rằng không phải để tranh giành, mà là để khiến bản thân cắt đứt hoàn toàn hy vọng với người bạn này đi.

Kỳ thực Từ Hành không hiểu được suy nghĩ của Diệp Lan. Hắn và Chu Dư An giống nhau, đều là kiểu người đã thích là phải nhích, mạnh mẽ theo đuổi, chứ tặng không cho người ta hoặc rút lui một cách âm thầm thì đúng là chán chết. Hắn ngẫm nghĩ một chốc rồi nói với Diệp Lan:

“Thực ra anh nên nói thẳng với bạn của mình trước, nói không chừng người ta sẽ hủy kèo mà nhận đi cùng anh thì sao. Chứ không phải giống như giờ, đi nghe nhạc thôi mà cũng phải lấm la lấm lét như thế.”

Diệp Lan ngớ ra, như kiểu không ngờ Từ Hành sẽ nói những lời thế này. Y khẽ mỉm cười, nhẹ giọng bảo: “Cậu ấy gần như chẳng có bạn bè gì. Giờ có người sẵn lòng rủ cậu ấy đi chơi như vậy, tôi nghĩ đó là một chuyện tốt.”

Từ Hành nghe thế, bỗng sởn cả da gà. Hắn nghiêng đầu sang ngắm, hôm nay Diệp Lan mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, lúc này đây y đang cúi thấp đầu, hai bàn tay bắt vào nhau, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, nom có vẻ hơi yếu đuối.

Thật khó có thể tưởng tượng được Diệp Lan lại là bác sĩ chấn thương chỉnh hình. Dù sao thì theo nhận thức của Từ Hành, bác sĩ chấn thương chỉnh hình chả khác gì một gã thợ mộc.

“Thôi được, anh nghĩ đó là chuyện tốt thì đó là chuyện tốt.” Từ Hành nghĩ, suy cho cùng đó cũng là chuyện của người khác, hắn không đủ tư cách để bàn luận.

Diệp Lan nhìn hắn, cười bảo: “Dù sao cũng cảm ơn anh.”

Buổi biểu diễn cuối cùng cũng bắt đầu. Mở màn là phần trình diễn của một ông cụ trông như thế ngoại cao nhân, cũng chẳng rõ ông đang gảy gì trên sân khấu mà nghe chả có tí năng lượng nào sất. Từ Hành gắng gượng chống đỡ mí mắt mà nghe, không muốn để mọi người nghĩ mình là cái loại đã chả hiểu gì về nghệ thuật lại còn đú đởn. Thế nhưng phản ứng sinh lý thì có khống chế bằng trời, hắn không nhịn được ngáp mấy cái. Kế cạnh có vài người quay sang liếc hắn, đều bị hắn trừng mắt nhìn lại.

Trái ngược với Từ Hành, Diệp Lan nghe vô cùng nghiêm túc, chỉ là không biết miên man nghĩ gì mà vẻ mặt lộ ra đôi chút cô đơn.

Cuối cùng Từ Hành là được Diệp Lan đánh thức, trong rạp mọi người đã rời đi gần hết. Hắn lau mặt đứng lên, có phần xấu hổ nói với Diệp Lan, “Đêm qua tôi ngủ muộn quá.”

Diệp Lan cũng không vạch trần hắn, còn thân thiết bảo: “Thế thì anh nên về nghỉ ngơi sớm đi.”

Hai người bước ra ngoài rạp hát, Từ Hành nói: “Bác sĩ Diệp này, để tôi đưa anh về nhé? Dù sao giờ tôi vẫn khá ổn.”

“Không cần đâu, ở đây có xe buýt chạy thẳng về nhà tôi, tôi tự mình về được.” Diệp Lan khéo léo từ chối.

Cơn cáu kỉnh trong lòng Từ Hành ban nãy lại dâng lên rồi. Hắn không muốn khách sáo nữa, lập tức khoác tay lên vai Diệp Lan rồi đẩy y về phía bãi đậu xe, cứng rắn nói:

“Hôm nay tôi phải đưa được anh về. Điều hòa xe riêng anh không ngồi, đi chen lấn trên xe buýt làm gì?”

Diệp Lan bị Từ Hành đẩy thì có hơi lảo đảo, y hé miệng toan nói, song cuối cùng lại thôi, đổi thành nói lời cảm ơn.

Vừa lên xe, Từ Hành đã bật luôn nhạc rồi mở âm lượng lên mức cao nhất, nhịp trống ruỳnh ruỳnh khiến xe rung cả lên. Hắn cảm thấy nếu không nghe nhạc của mình để tìm lại cảm giác thì khéo về đến nhà thận hắn sẽ đi tong mất.

“Có phiền không bác sĩ Diệp?” Từ Hành sờ điếu thuốc, suy nghĩ một chốc rồi lại cất về.

“Không sao, rất được.” Diệp Lan cười bảo, hai bàn tay chắp vào nhau.

Từ Hành liếc đôi bàn tay y, bất chợt tắt nhạc, sau đó khởi động xe, đột ngột phóng vù về phía trước.

Tốc độ cực nhanh khiến Diệp Lan không khỏi nhíu mày, y do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Lái xe chậm thôi, rất dễ xảy ra chuyện.”

Thế nhưng Từ Hành lại bất chợt dừng xe bên vệ đường, quay sang bảo Diệp Lan: “Bác sĩ Diệp, anh nên như thế này sớm hơn. Thích thì nói, không thích cũng cứ nói, không cần phải tự mình chịu đựng làm gì.”

Diệp Lan vô thức đáp luôn: “Tôi đâu có.”

Từ Hành lại nói: “Anh xem, tôi ngồi với anh cả một buổi tối, thấy mỗi khi anh nói điều gì trái với lòng mình là sẽ chắp hai bàn tay vào nhau. Bác sĩ Diệp, anh là khách sáo hay là đã nhẫn nhịn thành quen rồi?”

Diệp Lan nhanh chóng buông tay ra, nhất thời không biết để đâu, đành gục đầu xuống.

Nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của y, Từ Hành nghĩ tối nay chắc mình điên cmnr, tính cách của người ta tự dưng mình dở hơi xoắn xuýt làm cái mẹ gì? Hắn lắc mạnh đầu rồi khởi động xe lần nữa, tốc độ lần này chậm hơn rất nhiều.

Xe chạy đến cổng chếch của khu dân cư nơi Diệp Lan sống, Diệp Lan nói mấy tiếng cảm ơn rồi mới xuống xe.

Từ Hành ngẫm nghĩ một chốc, vẫn nói với Diệp Lan: “Mấy lời ban nãy tôi nói đều bậy bạ cả thôi, tôi không có ý bảo anh không tốt, anh đừng để bụng nhé.”

Diệp Lan nở nụ cười, cười cực kỳ chân thành: “Thật ra những gì anh nói đều có lý. Trước nay chưa từng có ai nói cho tôi hay những điều này.”

Từ Hành nhướn mày, cuối cùng cũng kẹp lấy điếu thuốc. Cổng chếch có hơi hoang vắng, hắn lo Diệp Lan da non thịt mềm này sẽ bị theo dõi, bèn nhắc nhở đôi câu: “Bác sĩ Diệp chú ý an toàn nhé. Dạo này thành phố trộm cắp như rươi, cẩn thận chút.”

Diệp Lan gật đầu, cười bảo: “Được, cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý.”

Từ bé đến giờ Từ Hành chưa bao giờ sợ mấy thứ này, còn chẳng có kẻ nào chơi ngu lấy số mà dám chọc vào hắn. Hắn vẫy tay với Diệp Lan rồi lái xe về, còn chưa đi được bao xa, hắn liếc kính chiếu hậu thì thấy có hai thằng đầu vàng đầu đỏ lông chim còn chưa mọc đủ đang chặn đường Diệp Lan.

Cái đ*t, đúng là mồm quạ đen.

Hắn đột ngột dừng xe rồi lùi nhanh về phía sau, sau đó nhảy ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại.

Kết quả liếc cái, hai thằng ranh lông chim còn chưa mọc đủ kia thế mà lại nằm lăn lộn trên đất, tay phải buông thõng, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng trời cao.

Diệp Lan ngồi xổm bên canh, phủi tay rồi ngẩng đầu cười bảo: “Sao anh lại quay lại rồi?”

Từ Hành đứng bất động tại chỗ, vốn tính bảo “Anh không sao chứ?”, song nhìn hai thằng ranh con trên đất thì lại đổi thành: “Bọn nó không sao chứ?”

“Không sao, chỉ tháo khớp vai mà thôi.” Diệp Lan cười tủm tỉm bảo. Y túm lấy thằng ranh tóc đỏ, “khậc” một tiếng, tay phải được trở về vị trí cũ. Kế tiếp là túm thằng ranh tóc vàng, “khậc” tiếng nữa, tay phải được đoàn tụ với vai.

Hai thằng ranh lông chim còn chưa mọc đủ cuống cuồng bò dậy, còn chưa dám lườm phát nào đã tè ra quần chạy biến.

Diệp Lan đứng lên, có chút ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi, an ninh khu này quả thực không tốt lắm, dọa đến anh rồi.”

Từ Hành hoàn hồn sau một trận chết đứng, cười khan nói: “Không sao không sao, anh không sao là tốt rồi, tôi, tôi về trước đây.”

“Anh về chú ý an toàn nhé, cẩn thận chút.” Diệp Lan quan tâm nói.

“Được, tôi sẽ chú ý.” Từ Hành cầm chìa khóa hậm hực quay trở lại xe, chào tạm biệt Diệp Lan.

Yếu đuối cái mẹ gì? Sao hắn có thể quên được lần gặp đầu tiên với Diệp Lan vào ba năm trước chứ.

Ba năm trước, bạn gái cũ của hắn, à đúng rồi, rốt cuộc cũng nhớ ra tên của cô ả, Hồ Uẩn Kỳ, chạy theo một thằng cậu ấm con đại gia của thành phố Văn Hoa, và trồng cho hắn một cái sừng cao chọc trời.

Hắn chạy tới đánh nhau với thằng cậu ấm kia một trận, kết quả thằng cậu ấm kia chơi bẩn gọi một đám xã hội đen đến hỗ trợ, cuối cùng hắn bị đánh gãy xương một vài chỗ, hơn nửa đêm được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Có hai thằng dân anh chị đánh đến đỏ cả mắt liền đuổi giết tận đến bệnh viện, tóm lấy hắn khi ấy hãy đang nằm trên cáng mà đấm, kết quả bị Diệp Lan chạy tới múa mấy chiêu xử đẹp cả hai.

Khi đó hắn đau quá nên nhìn không rõ, về sau là bạn kể lại cho hắn về vụ việc này, nhưng trong thời gian nằm viện, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng và dáng vẻ ốm yếu của Diệp Lan đã in sâu vào tâm trí hắn rồi, bởi vậy nên hắn mới không tin, còn mắng lại cậu bạn nọ nói ba lăng nhăng.

Bây giờ nghĩ lại, Diệp Lan đúng thật là có bản lĩnh đó.
Tree: Cười vl, anh Hành ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa chưa. Đừng thấy ngừi ta trắng xinh mà ngỡ íu đúi:))))))

– Hết chương 17 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play