Thế giới nội thất cách nhà hàng của Celio khá gần, khoảng mười lăm phút đi bộ.

Nhân viên bán hàng tiếp đón Lê Tùng:

– Anh cần tìm gì ạ? Anh thích chất liệu và kiểu dáng nào? Chỗ em…

Lê Tùng lập tức cắt ngang lời mời chào hàng của nhân viên:

– Cảm ơn, chúng tôi muốn tự tìm hiểu.

– Dạ vâng. – Nhân viên bán hàng khó giấu được sự thất vọng – Nếu có yêu cầu gì, xin cứ gọi em ạ.

Thế giới nội thất có tổng cộng mười hai tầng, mỗi một tầng có vô số cửa hàng. Kha Đông khá bối rối, nếu xem hết đồ đạc ở đây thì không có đủ thời gian.

Trong khi đó Lê Tùng lại rất thong thả:

– Đừng lo, thích thì mua, không thích thì thôi. Anh cũng không định mua hết đồ chỉ trong một buổi chiều đâu.

Có vẻ anh rất thích tham khảo ý kiến của cô:

– Em thấy cái sô-pha này thế nào?

Cô quan sát cái sô-pha một lúc lâu rồi mới trả lời:

– Ổn ạ.

– Màu sắc thì sao? – Anh lại hỏi.

– Đẹp ạ. – Cô đáp.

– Trong hai cái này, em thích cái nào?

– Cái nào… Cũng được ạ. – Cô ngẫm nghĩ mãi.

– Lời khuyên này của em rộng rãi quá! – Anh phì cười.

Kha Đông bối rối gãi đầu. Theo thẩm mỹ của cô sô-pha chỉ có sự khác biệt giữa mềm và cứng, màu tối sẽ tốt hơn vì nó có thể giấu vết bẩn.

– Thẩm mỹ của em chắc chắn không bằng anh được, anh thấy đẹp thì là nó đẹp. – Cô ngại ngùng – Tuy em không thể đưa ra gợi ý cho anh nhưng em có thể đi xem cùng anh, thậm chí có thể xách đồ nữa.

Cứ mỗi lần đi dạo phố với Bạch Bạch là bị ghét bỏ, cuối cùng đành ngoan ngoãn làm cu li xách đồ.

Lê Tùng mỉm cười:

– Đi một vòng cùng anh là được, không cần phải xách đồ.

Kha Đông xấu hổ, có lẽ cô là người hướng dẫn đồng hành bất tài nhất từ trước tới nay.

– Mỗi người đều có sở thích của riêng mình, chỉ là họ là không để ý thôi. – Lê Tùng chỉ vào cái sô-pha – Trong những cái này em thích cái nào? Chọn một cái loại gỗ thịt.

Kha Đông ngây người. Cô có thể dễ dàng tìm được chuẩn xác bộ cơ sở dữ liệu gen trong đám hồ sơ thử nghiệm đầy lộn xộn, nhưng bảo cô chọn một bộ sô-pha vừa đẹp vừa tốt trong số này quả là một điều khó hơn lên trời.

Lê Tùng bỏ tay vào túi quần nhàn nhã đứng cạnh cô, kiên nhận chờ cô đưa ra lựa chọn, cho dù phải đợi đến cùng trời cuối đất cũng chẳng gấp gáp.

– Anh thích loại mềm hay cứng? – Kha Đông rối bời – Anh thích màu nào? Trắng, xanh lá cây, xám hay màu khác?

Lê Tùng trả lời như thể không hề liên quan tới mình:

– Em cứ chọn đi, theo đúng sở thích của em. Không sao đâu, chọn đi.

Kha Đông rối đến mức đổ mồ hôi, đành chỉ bừa vào bộ sô-pha vải xám ở trong góc:

– Cái kia đi ạ.

Lê Tùng bước tới, ngồi thử vài lần trên chiếc sô-pha đó, hết nằm ngang lại duỗi chân, sau đó vẫy tay gọi nhân viên bán hàng.

– Cái này. Chuyển đến địa chỉ này giúp tôi. – Anh cúi đầu viết địa chỉ theo đơn đặt hàng.

– Anh lấy cái này ư? – Kha Đông giật mình.

– Ừm. Anh tin tưởng mắt nhìn của em. – Lê Tùng gật đầu.

Kha Đông cố gắng cứu vãn tình thế:

– Nhưng mà em không tin vào mắt nhìn của mình. Hay là anh xem lại đi, sô-pha là thứ quan trọng không nên tùy tiện như thế.

– Không hề. – Anh ngả người vào trong thành ghế, hơi ngước lên nhìn cô – Anh bảo rồi, anh tin vào mắt nhìn của em.

Cô sững sờ trước đôi mắt biết cười đầy nghiêm túc của anh, hai tai bỗng chốc nóng bừng lên.

Sô-pha quyết định chóng vánh, cần làm gì nữa đây? Kha Đông dò hỏi Lê Tùng, song anh không có dự định đặc biệt nên mua sắm rất thong thả.

Khi hai người đang đi thang cuốn lên tầng sáu, Lê Tùng bất chợt nói:

– Ở kia có cửa hàng đàn, mình qua đó xem thử.

Cửa hàng không lớn lắm, xung quanh đều là cửa kính, toàn bộ không gian toát lên không khí âm nhạc. Cửa hàng này hình như không chỉ bán nhạc cụ mà còn mở lớp dạy đàn quy mô nhỏ, bên tường kính mấy đứa bé đang ngồi học đàn khúc ngẫu hứng vui tươi với giáo viên.

Kha Đông chợt nhớ lại thời thơ ấu. Hồi bé cô có hứng thú đặc biệt với nhạc cụ nên thường xuyên được bố đưa đến những cửa hàng đàn thế này đã rất mãn nguyện. Mỗi lần cô chơi đàn, ông bố Trần Lễ Tộ nhà cô còn lo lắng hơn con gái: “Đông Đông chơi thêm một phút nhé, mẹ con mua gì đó ngon ngon sẽ qua đây ngay”.

Phó Nhã Khanh không thích con gái mình dành thời gian cho những thứ vô bổ này, vì vậy bà thường xuyên nói với cô: “Đông Đông, năng lượng con người có hạn, con nên tập trung mình vào thứ có ích hơn. Hơn nữa những đồ vật nhỏ nhắn xinh xắn chỉ làm phân tán sự tập trung của con mà thôi.”

Thế nên, khi giá sách của những đứa trẻ khác có đầy đồ chơi thì trên giá sách nhỏ của Kha Đông chỉ có sách minh họa về khoa học.

Ghen tị không? Có thể đã từng, nhưng có lẽ cô đã không còn nhớ nữa. Mà bây giờ cô quả thực đã mất hứng thú với những thứ lặt vặt đó, điều hấp dẫn cô hơn cả là… phòng thí nghiệm.

Mẹ cô chặt phăng mầm cây nhưng lại xây cho cô một tòa lâu đài tuyệt đẹp.

Nếu muốn có thứ tốt hơn, bạn phải từ bỏ một thứ gì đó. Phó Nhã Khanh nói với cô như vậy.

Điều đó có đúng không, thì cho đến nay Kha Đông vẫn chưa tìm được câu trả lời.

– Lại đây chọn giúp anh đàn đi. – Lê Tùng hào hứng – Mua đàn về sẽ bày ở chỗ cửa sổ sát đất, lúc chơi đàn có thể tận hưởng ánh nắng.

Kha Đông hoàn hồn, chợt nghĩ đến chiếc sô-pha chọn bừa lúc nãy bèn xua tay:

– Em không biết chọn đâu, anh chọn đi.

Cô không muốn bị lừa nữa đâu.

– Ừm. – Lê Tùng mỉm cười dịu dàng – Vậy em thử đàn giúp anh, điều này được chứ?

Kha Đông ngẫm nghĩ một lúc, thấy yêu cầu này không quá khó nên gật đầu đồng ý.

Lê Tùng quan sát xung quanh rồi chỉ vào cây đàn dương cầm đen sứ đen, nói với cô:

– Em thử cái kia nhé!

Kha Đông không suy nghĩ nhiều, ngồi xuống chiếc ghế đàn, mở nắp lên thử một đoạn nhạc ngắn:

– Âm điệu có ổn không?

– Ít quá, anh chưa nghe được. – Anh đáp – Em chơi thêm một lúc nữa.

Kha Đông ngoan ngoãn chơi một chương ngắn hoàn chỉnh. Sau khi đàn xong, cô ngước nhìn anh đang đứng sau mình:

– Anh không chơi thử xem thế nào sao?

Lê Tùng lắc đầu:

– Lúc anh nhìn chuyển động của ngón tay khi em chơi đàn thì đã biết nó thế nào rồi.

Thật ư?  Kha Đông không hề nghi ngờ anh.

Lê Tùng chỉ sang cây đàn bằng gỗ gụ bên cạnh:

– Em chơi thử cái kia đi.

Anh vừa đi theo cô phía sau vừa hỏi ý kiến:

– Anh muốn nghe Le Festin.

Tiếng đàn mượt mà cất lên.

Chơi được một nửa bài cô đột ngột dừng lại, khi ngước lên cô thấy anh đang nhắm mắt thưởng thức âm nhạc.

– Sao em không chơi nữa? – Anh nhìn cô.

Cô chớp mắt:

– Quên mất đoạn sau rồi.

Anh cúi xuống, vươn hai tay qua vai cô vuốt ve phím đàn, đầu ngón tay nhấn vài nốt nhạc.

Cô rơi vào vòng tay anh bởi hành động vô thức này, người vô thức rụt lại, không dám cử động.

– Anh cũng không nhớ. – Anh có vẻ tiếc nuối nhưng không hề có ý buông ra.

Khoảng cách hai người cực kỳ gần nhau. Cô có thể trông thấy rõ lông mi và đôi mắt lấp lánh ánh sao.

– Kha Đông. – Anh gọi cô.

– Sao ạ? – Cô thoáng sững người.

– Không nhớ cũng không sao, làm theo cảm giác là được. – Anh cười – Em chơi đi, anh có thể theo kịp nhịp điệu của em.

Cô dừng lại, rồi vặn vẹo những ngón tay trên bàn phím. Cô nghe thấy anh cười khúc khích, rồi dễ dàng theo tốc độ hỗn loạn của cô.

Hai người kết hợp cùng nhau tạo nên sự tuyệt vời đến không ngờ.

– Người dạy em chơi đàn chắc giỏi lắm! – Anh nói.

Cô giữ đầu ngón tay:

– Em tự học.

– Ồ. Anh vẫn giữ câu cũ, người dạy em chơi đàn rất giỏi. – Anh bật cười.

Cô sững người, chợt hiểu ra. Anh đang khen cô.

Anh đột nhiên tăng tốc độ, ngón tay di chuyển lên quãng tám một cách linh hoạt, làm cô không thể theo kịp.

– Tiêu rồi tiêu rồi. – Tai cô đỏ bừng – Em không chơi kịp rồi.

Anh cười to hơn:

– Giữ vững tinh thần.

– Không đúng lắm. – Ý chí của của còn sót lại quay trở về – Chúng ta đến đây để mua đàn mà. – Chứ không phải đến cửa hàng nhà người ta chơi đàn bừa bãi.

Tiếng đàn dừng đột ngột.

Lê Tùng tiếc nuối đứng thẳng người, thích thú nhìn cô gái ngồi trên ghế đàn piano. Kha Đông che mặt không biết đang nghĩ gì mà hai tai đỏ bừng.

– Anh thấy chiếc đàn này có hợp không ạ? – Nhân viên bán hàng đứng đằng sau nghe đã lâu tươi cười hỏi.

Lê Tùng hất cằm chỉ Kha Đông:

– Hỏi cô ấy.

Kha Đông còn chưa hồi sức:

– …

Nhân viên bán hàng hiểu vấn đề, lập tức khen ngợi:

– Hai anh chị tình cảm quá!

Trông Lê Tùng khác hẳn, anh nhìn sang Kha Đông:

– Em thích gì thì cứ nói, muốn làm gì cứ làm, khó nói lắm ư?

– Em… – Kha Đông nghẹn họng.

Cuối cùng Lê Tùng mua cây đàn piano gỗ gụ ấy.

Khi hai người rời khỏi thế giới nội thất trời đã tối, họ cũng bỏ lỡ bữa tôi. Kha Đông đang băn khoăn nên rủ Lê Tùng đến chợ đêm ăn vặt hay gọi một vài món đặc biệt rồi cùng nhau ăn.

Lê Tùng thấy điều này khá mới mẻ, đây là lần đầu tiên trong đời anh ăn đồ con gái trả tiền.

– Anh ăn đi, ở đây còn nhiều thứ lắm. – Kha Đông đẩy thức ăn sang phía đối diện – Cho anh hết đấy.

Lê Tùng đã cầm sáu xiên mực nướng trong tay, xua tay từ chối rất khó khăn, đành nói:

– Kha Đông, anh định cho lợn ăn à?

Kha Đông:

– Đủ chưa?

Lê Tùng cười ngất.

Trước tám giờ, Lê Tùng đưa Kha Đông về trường. Để tránh những tin đồn không cần thiết, anh không lái xe vào trong khuôn viên mà dừng ở con đường chính bên ngoài. Tháo dây an toàn rồi tiễn Kha Đông đến tận sân ký túc xá.

Cái long não ở sân ký túc xá xào xạc trong gió đêm.

– Hôm nay cảm ơn em. – Lê Tùng cất lười – Lên phòng đi, chúc ngủ ngon.

Kha Đông muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến đầu môi lại không thốt ra được.

– Chúc ngủ ngon. – Cô bước vào tòa nhà ký túc xá.

Căn phòng tối đen như mực, Bạch Bạch vẫn chưa về. Cô không vội bật đèn, trước tiên đi vào phòng tắm lấy cốc thủy tinh rồi cắm cành hoa xanh bẻ được ở nhà hàng của Celio vào trong đó.

Cô cầm cốc thủy tinh đặt bên bệ cửa sổ thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở dưới tầng.

Lê Tùng!!!

Anh ấy chưa đi, đang đứng dưới gốc cây, hai tay đút trong túi quần, anh nhìn tòa nhà ký túc xá mà không biết đang nghĩ gì. Ánh trăng lặng lẽ phủ lấy anh vẽ nên bức tranh tĩnh lặng tuyệt đẹp.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, duỗi tay bật đèn phòng ngủ. Lê Tùng ở bên dưới nhìn về hướng này, nhưng cô biết anh không thể thấy mình.

Anh nhìn lên cửa sổ phòng cô một lúc rồi mới rời đi.

Anh đang đợi cô bật đèn. Đèn sáng có nghĩa cô đã về nhà an toàn.

Cây long nhãn trống rỗng, nhưng Kha Đông nhoài người trên bệ cửa sổ ngắm nó rất lâu.

Hết  chương 10

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play