Quân Dạ Huyền nghe thấy vậy liền cười chế nhạo: “Phong Ngân không phải là tên ngốc, tôi đã từng tiếp xúc với anh ta, đơn hàng không thể nào do anh ta nhận được.
”
Lời của anh vừa dứt lại có một người đàn ông nhảy từ bên ngoài cửa sổ vào.
Mục Cảnh Hành liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, “chẹp” một tiếng: “Trì Dương, chỉ mua bộ quần áo thôi mà, tốc độ của anh chậm chạp thật đấy.
”
Người đàn ông được gọi là Trì Dương không thèm để ý đến Mục Cảnh Hành mà lại đi đến trước mặt Quân Dạ Huyền, “bịch” một tiếng quỳ xuống.
“Thuộc hạ không bảo vệ được cậu chủ, mong cậu chủ trách phạt.
”
Mục Cảnh Hành im lặng một lát, chau mày nhìn về hướng vết thương của Quân Dạ Huyền.
“Đứng dậy.
” Giọng điệu của Quân Dạ Huyền lười biếng, gương mặt bí hiểm hơi mệt mỏi, rõ ràng không hề có chút hứng thú nào với việc trách phạt anh ta.
Trì Dương vội vàng đứng dậy, đưa tập tài liệu trong tay cho Quân Dạ Huyền: “Đây là môn chủ Kinh Môn phái người đem tới, xem như là lời giải thích cho cậu chủ.
”
Quân Dạ Huyền không hề cử động, cũng không hề thể hiện bất cứ thái độ gì.
Mục Cảnh Hành đón lấy tập tài liệu vừa nhìn qua mắt lập tức sáng lên: “Không ngờ rằng trong tay người này lại có nhiều chứng cứ phạm tội của lão già điên kia tới vậy, những thứ này đủ để cho ông ta ngồi tù mọt gông rồi.
Nhưng…”
Anh ta nói xong lại nhìn về phía Quân Dạ Huyền: “Anh đúng là giỏi thật đấy, không ngờ có thể đoán ra được là thuộc hạ của anh ta tự ý nhận đơn hàng, xem ra có câu nói không hề sai, người hiểu bạn nhất chính là đối thủ của bạn.
”
Quân Dạ Huyền nhìn tập tài liệu trong tay Mục Cảnh Hành, đáy mắt xoẹt qua ý cười lạnh lùng.
“Không quản lý tốt được người của mình cũng là một sự thất bại của anh ta, chỉ dựa vào thứ này mà muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện sao?”
Nói xong anh nhìn về phía Trì Dương: “Đi nổ tung căn cứ mà anh ta mới xây dựng ở Thành Đông, cho anh ta một bài học.
”
Trì Dương: “Rõ.
”
Quân Dạ Huyền: “Chờ một chút.
”
Trì Dương dừng bước chân lại.
“Tiện thể điều tra về thông tin của cô gái đã cứu tôi và mối quan hệ giữa cô ấy với Phong Ngân.
”
Mặc dù đêm ngày hôm qua anh không còn mấy tỉnh táo, nhưng vẫn mơ màng nhớ được người đuổi theo truy sát anh.
Cô gái đó có thể cứu được anh từ tay của sát thủ Kinh Môn, chắc chắn không hề đơn giản.
Sau khi Trì Dương rời đi, Mục Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào vết thương của anh, nói ra sự thắc mắc trong lòng.
“Đã rất nhiều năm rồi tôi chưa nhìn thấy anh bị thương, dẫu đích thân Phong Ngân cũng chưa chắc đã khiến anh bị thương, đừng nói đến thuộc hạ của anh ta, lúc đó bệnh cũ của anh lại tái phát sao?”
Quân Dạ Huyền nhắm mắt lại, không hề quan tâm đến anh ta, nhưng cũng đồng nghĩa với việc mặc định.
Mục Cảnh Hành thấy vậy khϊế͙p͙ sợ một hồi, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Anh Ba, sau này đừng làm những việc nguy hiểm như lấy bản thân mình làm mồi nhử như thế này nữa.
”
Quân Dạ Huyền đạp chân tới: “Bắt đầu quản lý cả tôi nữa đấy à.
”
Mục Cảnh Hành không né tránh, ngoan ngoãn nhận lấy cú đạp của anh.
Anh ta nghĩ ra điều gì đó nên nói tiếp: “Bây giờ cả thủ đô đều biết rằng anh “đã chết” rồi, tập đoàn Quân thì loạn hết cả lên, anh định làm gì tiếp theo?”
Quân Dạ Huyền đột nhiên bật cười, gương mặt bí hiểm dần dần thả lỏng: “Thứ mà tôi đợi chính là ngày hôm nay, để cho nó loạn, loạn đủ rồi sẽ là lúc để đào thải biên chế.
”
Mục Cảnh Hành nhìn Quân Dạ Huyền cười, cổ đột nhiên cứng đơ lại.
Lần trước khi anh cười như thế chính là lúc nhà họ Quân xảy ra trận tai họa.
Lần này chỉ có thể trách bản thân Quân Thiên Lân không chịu yên phận.
“Sau khi tôi trở lại không hi vọng lại nhìn thấy cậu nữa.
”
Quân Dạ Huyền tỏ ý đuổi khách, liền đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Mục Cảnh Hành lập tức cảm thấy tổn thương: “Anh Ba, sao anh lại có thể như vậy chứ? Dù gì thì em đã vì anh mà thức trắng cả một đêm mà.
”
Quân Dạ Huyền thản nhiên không hề biết lương tâm là gì: “Cậu đâu phải là ngày đầu tiên quen biết tôi đâu.
”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT