Kiều Niệm bị đám đông mỉa mai đến mức không ngóc đầu lên được, nhìn chằm chằm vào Từ Oánh Oánh, quay người đi về phía chỗ ngồi của mình.
Khương Dực bĩu môi nhìn về phía Kiều Khanh, cuối cùng vẫn không dám đi tới nên quay về chỗ.
Hầu Tự Bân lại đi tới trước mặt Lạc Thâm, ôm lấy một cuốn có chữ ký không chịu buông tay.
“Anh.
Bố.
Ông nội.
Cho tôi một cuốn có chữ ký đi mà.
Tôi bảo đảm rằng sau này tôi sẽ nghe lời chị Khanh răm rắp.”
“Cút! Cậu đây già tới thế sao?” Lạc Thâm cười mắng, sau đó vẫy tay: “Cầm đi đi, nể tình vừa nãy cậu nói giúp cho Khanh Khanh.”
“Cảm ơn anh Thâm.
Cảm ơn chị Khanh.”
Người này như có được vật báu, ôm lấy cuốn sách chạy tung tăng về chỗ ngồi, lo sợ người khác cướp mất của cậu ta không bằng.
Sau khi những cuốn sách còn lại đều đã tìm được chủ nhân thì tiếng chuông lên lớp cũng vang lên.
Khi các học sinh trong lớp vẫn còn đang chìm đắm trong bầu không khí kϊƈɦ động thì nhìn thấy thầy chủ nhiệm đi vào với gương mặt hầm hầm khó chịu.
“Lấy bài kiểm tra phát lần trước ra, tiết này chúng ta sẽ nói về bài kiểm tra.”
Đám đông học sinh ngây người ra, ngoại trừ khi có thành tích kỳ thi giữa kỳ ra thì rất ít khi thấy thầy chủ nhiệm khó chịu như thế.
Nghĩ tới chuyện xảy ra ở tiết ngữ văn trước, lẽ nào thầy giáo cũng không tranh được sách hay sao?
Trong lòng đám đông học sinh đều nảy sinh thắc mắc, liền phát hiện ra trong khi Dương Liên Phong giảng bài đã đi vòng quanh lối đi mấy lần liền.
Đợi đến khi tiết học đã trôi qua quá nửa, học sinh cúi đầu xuống nhìn bài thi liền nghe thấy giọng nói của Dương Liên Phong bỗng nhiên ngắt quãng.
Ngẩng đầu lên nhìn liền nhìn thấy Dương Liên Phong đang nghiêng người, lấy ra một cuốn sách từ dưới bàn của Hầu Tự Bân.
Vẻ mặt đầy đắc ý “Cuối cùng thì tôi cũng tóm được rồi”, “Trong giờ học mà lại xem sách ngoài môn học, tịch thu.”
Hầu Tự Bân: “…”
Lạc Thâm vừa hay đang uống nước liền phụt một tiếng phun đi rất xa.
“Xem ra cậu ta thực sự không có duyên với bản có chữ ký rồi, đúng là đen đủi mà.”
Sau giờ tan học buổi trưa, trêи đường xuất hiện một cảnh tượng mênh ʍôиɠ cuồn cuộn.
Một cô nữ sinh với gương mặt thanh tú, mái tóc đuôi ngựa buộc cao đi phía trước, phía sau là một đám đông học sinh mặc đồng phục đi theo.
Cả đoạn đường Kiều Khanh đi từ trường học về đến nhà, các bạn học cùng lớp muốn có được sách lo sợ rằng sách không đủ, không có phần của mình nên đều đi theo.
Hà Vãn Thanh nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa ra liền bị cảnh tượng bên ngoài làm cho kinh ngạc.
“Chúng con chào dì ạ.”
Cả đám đông mỉm cười chào hỏi Hà Vãn Thanh, âm thanh đồng đều như một.
Đối với Hà Vãn Thanh mà nói thì những gương mặt này không hề xa lạ gì cả, bà rất nhanh liền nhận ra đây là bạn học của Kiều Khanh.
Nhưng lần trước ở buổi họp phụ huynh, những người này rõ ràng đều đang mỉa mai mẹ con bọn họ.
Bây giờ lại trông thấy ai nấy đều nhìn bà bằng ánh mắt rất tôn trọng, thậm chí còn có cả sự nịnh bợ và xấu hổ.
Hà Vãn Thanh hơi ngơ ngác.
“Con gái yêu, chuyện này là sao thế?”
Kiều Khanh bình thản nói: “Đến lấy sách.”
Sau đó nhìn về phía Lạc Thâm và Hầu Tự Bân ở bên cạnh: “Hai người các cậu lên lấy sách.”
“Được được được.” Cuốn sách có chữ ký của Hầu Tự Bân bị tịch thu, tâm trạng buồn rầu kéo dài cho đến tận hiện tại.
Mặc dù không còn cuốn sách có chữ ký nữa, nhưng còn có thể có được một cuốn không có chữ ký cũng coi như là được an ủi phần nào rồi.
Trong quá trình ba người đi lên tầng, cuối cùng Lạc Thâm cũng nói ra được sự thắc mắc ở trong lòng.
“Khanh Khanh, sao cậu lại có được nhiều sách như thế chứ? Lẽ nào cậu cũng quen biết với tổng biên tập Tôn hay sao?”
Kiều Khanh còn chưa nói gì thì Hầu Tự Bân liền nói: “Có được nhiều sách như thế, e là có quen biết với chính Phong Từ mới đúng?”
Lạc Thâm nghe thấy thế lập tức trở nên kϊƈɦ động, tóm lấy cánh tay của Kiều Khanh hỏi: “Khanh Khanh à, điều mà cậu ta nói là thật sao? Cậu quen biết với Phong Từ hả?”
Kiều Khanh cúi đầu xuống nhìn bàn tay của cậu ta: “Nếu như tôi nói với cậu rằng tôi chính là Phong Từ thì sao?”
Lạc Thâm: “…”
Hầu Tự Bân: “…”
Không còn gì để nói, buông tay Kiều Khanh ra, giọng nói của Lạc Thâm hơi bất đắc dĩ: “Khanh Khanh à, cậu lại nói đùa rồi.”
Kiều Khanh: “…”
Sau khi ba người đi đến phòng khách, Lạc Thâm và Hầu Tự Bân còn đang kinh ngạc về cách bày trí ở bên trong liền nhìn thấy Kiều Khanh chỉ: “Sách ở trong thùng.”
Lạc Thâm nghe thấy thế liền đi tới, khi đi ngang qua bàn làm việc liền “Ý?” lên một tiếng.
Cậu ta cầm một vật thể hình trụ thon dài vô cùng bắt mắt đặt ở trêи mặt bàn lên.
Hỏi: “Đây là gì thế? Là bút sao?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT