Lâm Tích Nhan phụt một tiếng bật cười, mọi người trong lớp kinh ngạc tới mức ngây người ra.

Chỉ có Khương Dực nhìn hai người Lạc Thâm với Kiều Khanh với gương mặt ảm đạm, chỉ cảm thấy bầu không khí trong lớp vô duyên vô cớ bị kìm nén.

Anh ta đứng dậy đi ra bên ngoài hành lang để hít thở không khí, nhưng lại đụng mặt Kiều Niệm ở bên ngoài cửa lớp.

“Niệm Niệm? Em làm gì mà ra nông nỗi này thế?”

Nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Khương Dực mọi người lần lượt nhìn về phía cửa lớp.

Nhìn thấy một Kiều Niệm thường ngày luôn coi trọng vẻ ngoài của mình, ngay lúc này trêи trán lại quấn băng gạc trắng, môi thì hơi sưng, giống như bị người ta đánh vậy.

Kiều Niệm bối rối đưa tay lên che lại, qua khe hở nhìn Kiều Khanh vô cùng tức giận.

Khương Dực nhìn ra ánh mắt của cô ta, ngay tức khắc nhìn về phía Kiều Khanh chất vấn: “Kiều Khanh, em lại bắt nạt Niệm Niệm đấy à?”

“Cậu bị điên à?” Lạc Thâm đã chuyển lời nói mà mình nhận được từ Kiều Khanh sang cho Khương Dực.

“Cả buổi trưa nay Khanh Khanh đều ở cùng tôi, con mắt nào của cậu nhìn thấy Khanh Khanh bắt nạt cô ấy thế?”

Kiều Niệm quay ngoắt sang nhìn Lạc Thâm: “Có phải cậu đã nghe chị tôi nói gì đó khiến cậu hiểu lầm về tôi đúng không?”

Cô ta thực sự không hiểu sao, người giúp cô ta đi xử lý Kiều Khanh sao lại quay ngược lại cho người bắt nạt cô ta.

Hơn nữa Lạc Thâm từ trước đến nay Lạc Thâm vẫn luôn theo đuổi cô ta, bây giờ sao lại đột nhiên lại nói đỡ cho Kiều Khanh cơ chứ.

Mọi người trong lớp nghe thấy những gì Kiều Niệm nói lập tức “hiểu ra mọi chuyện”.

Rầm rầm thì thào với nhau.

“Bảo sao Lạc Thâm sao lại bỗng nhiên trở nên nhiệt tình với Kiều Khanh đến thế, còn quay lại làm khó dễ Kiều Niệm nữa, thủ đoạn của Kiều Khanh cao thật đấy.



“Bị Khương Dực hủy hôn lại quay sang quấn lấy Lạc Thâm, người con gái này đúng là lợi hại mà.



“Lạc Thâm là người con trai trong lòng của tôi đấy, sao lại có thể bị một thứ vô dụng mê hoặc cơ chứ.



“Nói cái gì mà nói? Còn nói nữa thì cút ra ngoài cho tôi.



Câu nói của Lạc thâm khiến cho trong lớp ngay lập tức im bặt.

Cậu ta xoay cây bút trêи tay, nhìn Kiều Niệm với một ánh mắt vừa khinh thường vừa khinh bỉ.

“Cậu còn giả vờ nữa à? Cùng là bạn học với nhau nên tôi mới giữ thể diện cho cậu đấy, cần phải để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của cậu mới được đúng không?”

Kiều Niệm nghe thấy thế sắc mặt lập tức tái mét.

Móng tay của cô ta đâm vào trong lòng bàn tay nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thanh cao.

“Mặc dù không biết được là cậu đã hiểu làm gì tôi, nhưng cậu nói ra những lời làm tổn thương người khác như thấy này quả thực khiến cho người ta không thể nào tha thứ được, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa.



Nói xong, cô ta giống như thất vọng vô cùng, quay người đi về phía chỗ ngồi của mình.

Lạc Thâm: “…”

Sau khi Kiều Niệm rời đi, Khương Dực vô cùng gượng gạo đứng nguyên tại chỗ, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Vào lúc này, Kiều Khanh vẫn luôn tách biệt với những lời nói của thế giới bên ngoài dừng bút lại, đưa cho Lạc Thâm tờ giấy mà cô đã viết xong.

Lạc Thâm háo hức nhận lấy, giống nhưng nhìn một thứ vô cùng quý báu vậy: “Khanh Khanh ơi, cậu đúng là tốt thật đấy.



Khương Dực nghi ngờ nhìn về phía nội dung trêи tờ giấy, tự hỏi không biết là thứ gì mà lại khiến cho Lạc Thâm háo hức đến vậy.

Sau đó vừa nhìn thấy mấy chữ về các loại thuốc thì trang giấy đã bị Lạc Thâm gấp lại: “Nhìn cái gì mà nhìn.

Khanh Khanh viết cho tôi mà.



Lúc này Kiều Khanh nhìn về phía anh ta: “Anh cũng muốn có hay sao?”

Khương Dực mím mím môi, ngạo mạn không nói thêm gì.

Nhưng lại vì sự háo kỳ mà vẫn đứng nguyên tại chỗ.

“Đơn giản.

” Kiều Khanh xem như anh ta đã đồng ý, lại nhấc bút lên viết ra một trang giấy đưa cho anh ta: “Của anh đây.



Khương Dực nhận lấy tờ giấy, nhìn qua nội dung trêи giấy, quả nhiên là một loạt tên các loại thuốc, nhưng hình như không giống với những gì vết trêи tờ giấy của Lạc Thâm.

Không hiểu được liền hỏi: “Cái này để làm gì thế?”

Giọng điệu của Kiều Khanh lạnh lùng: “Trị bệnh của anh đấy.



Lạc Thâm đang định hỏi Kiều Khanh sao lại đưa cho cả Khương Dực, nghe thấy thế liềm lặng lẽ ngậm miệng lại.

Biểu cảm của Khương Dực kinh ngạc: “Anh có bệnh gì cơ chứ?”

Kiều Khanh lại không thèm để ý đến anh ta.

Khương Dực trong lòng thắc mắc trở về chỗ ngồi của mình, cầm điện thoại lên nhập vào những loại thuốc này tìm kiếm.

Kết quả hiển thị chứng bệnh tương thích là MR – Thiểu năng trí tuệ.

Đây là… Đang bảo anh ta bị thiểu năng trí tuệ ư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play