Quân Dạ Huyền nghe thấy thế thì bật cười: “Cậu chủ Phong đã có ý tốt như vậy, nếu tôi lại tính toán chi li chẳng phải sẽ làm người khác chê cười hay sao?”

“Chẳng qua là, sau này cậu chủ Phong nên trông chừng chó của mình cho tốt, dù sao không phải ai cũng rộng lượng giống như tôi đâu.”

Phong Ngân cũng không có ý kiến gì thêm.

“Chú tư của cậu bây giờ càng làm càng lớn, có thể còn có ý định để cậu thay thế chỗ đó, cậu không có ý định trở về Kinh ĐôThủ Đô sao?”

Quân Dạ Huyền đứng dựa vào vách tường: “Tôi có chuẩn bị rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.”

Phong Ngân không muốn hỏi nhiều nên nói lảng sang chuyện khác: “Nếu cậu ba Quân có ý định ở lại thành phố Lương này thì với tư cách là chủ nhà Kinh Môn sẽ không ngại vì cậu tìm một chỗ đặt chân, còn có thể đảm bảo an toàn cho cậu.”

Quân Dạ Huyền nhíu mày cười phong lưu: “Cậu chủ Phong hình như quan tâm tôi hơi quá rồi thì phải.

Không lẽ cậu cũng coi trọng tôi hả? Còn muốn tự mình kiếm một chỗ?”

Phong Ngân bị Quân Dạ Huyền không biết xấu hổ làm cho sợ hãi, khuôn mặt tuấn tú co quắp lại.

“Cậu ba Quân suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi không phải kẻ háo sắc như vậy.”

“Vậy thì tốt.” Quân Dạ Huyền thu lại vẻ cợt nhả: “Trước mắt tôi đã có chỗ đặt chân rồi, sẽ không đến làm phiền cậu chủ Phong đâu.”

Phong Ngân nhịn không được nói: “Nếu cậu cứ nhất định đòi ở lại nhà họ Kiều thì đối với danh dự của Khanh Khanh sẽ để lại điều tiếng không hay.”

Ánh mắt Quân Dạ Huyền như có ý sâu xa nào đó: “Hai người quả nhiên có quen biết nhau.”

Phong Ngân cũng không phủ nhận: “Thanh danh của cô ấy ở thành phố Lương này vốn đã không tốt, tôi không can thiệp vì cô ấy tự có cách bảo vệ bản thân mình.”

“Nhưng tôi không hy vọng trêи lưng cô ấy phải đeo thêm một tội đó là chứa chấp đàn ông… Cô ấy vẫn chưa tới mười tới tám tuổi, sau này còn phải lập gia đình nữa.”

Quân Dạ Huyền nói: “Vậy tôi sẽ lấy cô ấy.”

Sắc mặt Phong Ngân đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Cậu ba Quân nói chuyện lúc nào cũng tùy tiện như vậy sao? Cậu hiểu cô ấy được bao nhiêu? Dựa vào đâu mà cậu nghĩ cô ấy sẽ đồng ý gả cho mình?”

“Đều là cáo già cả, cậu còn muốn chơi trò gì với tôi đây?” Quân Dạ Huyền có ý châm biếm khi nhìn vào mắt Phong Ngân.

“Cậu dám nói bản thân mình không có ý định không nên có với cô ấy không? Nhiều lời như vậy, quanh co lòng vòng chẳng phải là vì muốn tôi tránh xa cô ấy ra sao?”

“Tôi không giống cậu.” Phong Ngân không có vẻ gì là xấu hổ khi bị người ta nói trúng tim đen.

“Ba năm trước tôi đã quen cô ấy, hiểu cô ấy hơn bất cứ ai khác.

Vì Kiều Khanh ở thành phố Lương này nên tôi mới đến đây và lao vào tranh đấu.

Tôi chỉ muốn lúc nào cũng trông thấy cô ấy, bảo vệ cô ấy yên ổn không phải lo nghĩ gì.”

“Tôi thừa nhận sức hút của cô ấy không phải dạng tầm thường, nhưng cậu ba Quân chỉ mới quen biết cô ấy được hai ngày mà thôi, sao có thể rung động được cơ chứ?”

“Nếu cậu ba Quân dễ thích một người như vậy thì hơn hai mươi năm trước đã bị kẻ thù lợi dụng được rồi, sao có thể như bây giờ hô mưa gọi gió trêи đất ThủKinh ĐôThủ Đô kia được?”

“Cậu chẳng qua nhìn Khanh Khanh có gì đó bí ẩn nên mới cảm thấy có hứng thú với cô ấy mà thôi.”

“Tôi thích cô ấy nhưng cũng sẽ cho cô ấy đầy đủ sự tôn trọng và không gian.

Lúc còn chưa xác định rõ tình cảm của mình đối với cô ấy tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ mà xen vào cuộc sống của cô ấy.”

“Mà cậu ba Quân vừa rồi đã làm cái gì vậy? Xuống dưới đó phá hư không khí giữa cô ấy và bạn học của mình sao? Cậu dùng thân phận gì, lập trường gì mà xen vào việc kết bạn của cô ấy?”

“Chẳng lẽ cậu cảm thấy Khanh Khanh là loại con gái sẽ bị phụ thuộc vào tình cảm, vào đàn ông sao? Ngay cả tôi cũng không hề lo lắng mấy cậu thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh đó có thể có được trái tim cô ấy.”

“Cậu ba Quân tài hoa hơn người, nếu thật sự yêu thích Khanh Khanh, hiểu cô ấy, mà còn cảm thấy không tự tin về bản thân mình như vậy sao?

Giọng điệu của Quân Dạ Huyền không để lộ ra chút cảm xúc nào: “Xem ra cậu nhất định phải có được Khanh Khanh.”

“Cô ấy sớm muộn cũng sẽ mở rộng cánh cửa lòng mình với tôi.” Phong Ngân nói với giọng điệu như muốn tuyên bố chủ quyền.

“Cậu ba Quân nếu chưa đi vội thì những chỗ ăn chơi lớn nhỏ ở thành phố Lương này lúc nào cũng chào đón cậu.

Nhưng cậu và cô ấy đều có cuộc sống riêng của mỗi người, hy vọng cậu ba Quân lúc đi rồi đừng nhớ nhung gì tiểu nha đầucô bé của tôi thì tốt hơn.”

Quân Dạ Huyền nghe thấy thế thì nở nụ cười: “Xem ra cậu chủ Phong vẫn còn rất sợ tôi…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play