Mặc dù Bành Việt rất coi thường Kiều Khanh nhưng không phải không thích có người dám khiêu khích mình.

Anh ta cười lạnh.

“Nếu cô cứ muốn xen vào việc của người khác như vậy thì đừng trách tôi không khách khí… Á…”

Hắn còn chưa nói xong thì đã có âm thanh xé gió lao đến trước mặt.

Cổ của hắn đang bị Kiều Khanh bóp chặt trong tay.

Kiều Khanh trước đó còn đứng cách hắn mấy bước chân vậy mà chỉ trong nháy mắt cô đã đứng trước mặt anh ta, hơn nữa còn đang nắm giữ tính mạng anh ta trong tay.

Thái độ của Bành Việt từ vốn dĩ khinh thường đã trở nên sợ hãi, không thể tin được.

Không ngờ một cô gái nhỏ bé như vậy lại còn biết cả cổ võ.

Kiều Khanh một tay bóp cổ Bành Việt, ánh mắt đảo qua, những người còn lại lập tức ỉu xìu.

Kiều Khanh lạnh lùng thu hồi ánh mắt, lời nói có chút sâu xa, giọng nói xen lẫn cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Đối mặt với kẻ thù còn nói nhiều như vậy, Phong Ngấn dạy dỗ các người như vậy hả?”

Nghe Kiều Khanh nói ra tên của Phong Ngấn, mấy người ở đây lại càng sợ hãi hơn.

“Đại ca, sao cô ta lại biết được tên thật của môn chủ vậy?” Một gã áo đen nhìn về phía Bành Việt hỏi.

Ánh mắt của Bành Việt đang đứng đối diện với Kiều Khanh đã chuyển từ vẻ sợ hãi sang kính nể và nghiêm túc.

Anh ta ôm quyền hỏi: “Xin hỏi cô và môn chủ có quan hệ gì vậy?”

“Anh còn chưa đủ tư cách hỏi đến chuyện này.



Kiều Khanh buông lỏng tay ra, giật xuống một sợi dây chuyền ném về phía Bành Việt.

“Quay về nói với Phong Ngấn, nói cho anh ta biết người này là của tôi.



Nói xong cô không để ý đến bọn họ nữa mà dìu Dạ Quân Huyền rời đi.

Bành Việt đón được sợi dây chuyền có hình con cá vàng bằng bạc rồi chìm vào suy tư.

Một người áo đen đứng bên cạnh hắn nói.

“Đại ca, cứ thả bọn họ đi như vậy ạ? Giết Dạ Quân Huyền là nhiệm vụ của chúng ta, hơn nữa, lỡ như cô ta nói dối, vốn dĩ không biết môn chủ của chúng ta là ai thì sao?”

Bành Việt nhìn hắn ta nói: “Không thấy thân thủ vừa rồi của cô ta sao? Dù chúng ta không tin thì làm được gì cô ta?”

Người vừa hỏi lập tức á khẩu.

Bành Việt cất chiếc vòng cổ cẩn thận, lúc quay đầu lại đã không còn trông thấy bóng dáng Kiều Khanh ở đâu.

Hắn ta mở miệng nói: “Chúng ta đi.



Dạ Quân Huyền cao một mét chín, vậy mà Kiều Khanh một mạch dìu anh đến nhà họ Kiều rồi đi về căn biệt thự phía tây mà không rơi một giọt mồ hôi.

Cô vừa bước vào phòng khách đã nghe một tiếng hét sợ hãi.

“Trời ơi bảo bối! Sao con lại mang đàn ông về nhà thế này? Ai vậy?”

“Nhặt được trêи đường.

” Kiều Khanh không hề dừng bước mà đi thẳng lên lầu.

Cô cũng không hề quay đầu lại mà chỉ nói: “Mẹ, đem hộp thuốc lên phòng giúp con.



“A, được.

” Hà Vãn Thanh nhìn về phía Trần Minh đang đứng một bên vẫy tay.

“Trần Quản Gia đi lấy hộp thuốc giúp tôi.



“Dạ vâng thưa phu nhân.

” Trần Minh nhẹ gật đầu, quay người đi lấy hộp thuốc nhưng lại bị cản trở nên không khỏi càm ràm mấy câu.

“Mẹ Lưu, bà đứng thất thần ở đây cản trở tôi làm gì vậy?”

Lưu Bình thu hồi ánh mắt đang nhìn phía trêи lầu rồi cúi đầu nói.

“Xin lỗi, xin lỗi nhé.

” Nói xong bà ta đứng lui qua một bên nhường đường.

Kiều Khanh đưa Dạ Quân Huyền đến phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy anh ta nằm ngã xuống giường.

Cô không hề do dự cởi áo khoác ngoài của bộ quần áo trêи người anh ra, sau đó là tới chiếc áo sơ mi trắng đã ướt đẫm máu.

Vị trí gần trái tim Dạ Quân Huyền lộ ra một vết thương máu thịt lẫn lộn nổi bật trêи lồng ngực trắng nõn xinh đẹp, trông cực kì khó coi.

Là một vết thương do súng.

Kiều Khanh đã có suy luận sơ bộ, sau đó cô mang tới một chậu nước rửa sạch máu quanh miệng vết thương.

Qua một lúc thì Hà Vãn Thanh đã mang hộp thuốc đến.

“Bảo bối, có hộp thuốc rồi này… Ối trời ơi…”

Hà Vãn Thanh đưa tay lên che mắt: “Sao người này lại bị thương nặng như vậy?”

Kiều Khanh bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy hộp thuốc, vừa chuẩn bị thuốc và dụng cụ vừa nói: “Sợ thì đi ra ngoài đi.



Hà Vãn Thanh ngượng ngùng cười, vừa nhìn động tác của Kiều Khanh vừa hỏi: “Con nhặt được người này ở đâu vậy? Sao mà bị thương thế?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play