Edit: Hoa Tuyết

Công việc hiện tại của Sở Điềm nhanh chóng kết thúc, vừa vặn cuối tuần, cô bèn hẹn Kiều Họa dạo phố.

Hai tiếng sau, Kiều Họa cô nương đã thu hoạch bội thu, tất cả đều là cho Trịnh Đồ, bảo rằng anh ta không thích mặc quần dài, nên chỉ mua hai cái, bảo vớ của anh ta đã bị thủng nên mua một tá, bảo anh ta cứ cướp sữa rửa mặt của mình, nên cho mua cho anh một chai dành cho nam, rốt cuộc chẳng mua cho mình cái gì cả.

Sở Điềm kéo kéo cái túi trong tay cô ấy: “Em thật đúng là cô gái công dung ngôn hạnh mà. Em có thể nghĩ cho mình một chút không.”

Đôi mắt to tròn của Kiều Họa vụt sáng, con ngươi đen long lanh như đeo kính áp tròng thẩm mỹ: “Đàn chị, chị sai rồi, cuộc sống của em chỉ có vẽ vẽ và vẽ thôi, Trịnh Đồ còn cằn nhằn bảo em nghỉ việc đi kìa.”

Sở Điềm cười hì hì: “Vậy sao em còn chưa nghỉ?”

“Biết làm sao bây giờ, em rất thích thiết kế, chuyên ngành cũng là thiết kế, đâu thể vì mệt mỏi mà bỏ cuộc giữa chừng được.”

Trong lúc trò chuyện, hai cô đi ngang qua một cửa hàng đồ lót hàng hiệu, trong tủ kính trưng này một bộ đồ lót ren mỏng màu đen, ôm lấy cơ thể tha thướt của cô người mẫu trong ảnh minh họa, trông cực kỳ quyến rũ và cám dỗ. Bước chân Sở Điềm khựng lại, kìm lòng không được ghé mắt nhìn sang bộ đồ lót thiếu vải kia. 

Kiều Họa không chú ý đến, đi vài bước mới phát hiện Sở Điềm không đuổi kịp, bèn quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô: “Đàn chị, chị nhìn gì vậy?”

Sở Điềm cong môi cười, kéo Kiều Họa vào cửa hàng: “Vào xem chút đi.”

Thương hiệu quốc tế, giá cả đắt đỏ, Kiều Họa cầm một một lên xem thử mà  không khỏi hít vào, kéo Sở Điềm nói nhỏ: “Đàn chị, một bộ mấy ngàn vạn lận đấy.”

Sở Điềm đi thẳng đến tủ kính, kẹp lấy chiếc quần lót lên xem kỹ, omg, phía trước còn bình thường, nhưng phía sau sau lại hoàn toàn là ren xuyên thấu, mặc cũng như không mặc thôi, mà giá tận hai nghìn chín trăm lẻ tám tệ.

Kiều Họa lại gần, mím môi hỏi: “Đàn chị, anh Phong… có sở thích này à?”

Sở Điềm gõ đầu cô ấy một cái: “Con nít con nôi đừng nói linh tinh.” 

Sau đó cô ra hiệu cho nhân viên cửa hàng đến, Sở Điềm chưa kịp nói gì nhân viên đã mỉm cười, một nụ cười chuyên nghiệp đã qua đào tạo, giới thiệu: “Chào cô, đây là kiểu mới nhấy trong quý này của cửa hàng chúng tôi, nguyên bộ gồm cả áo lót, nếu thích cô có thể xem thử.”

Tim Sở Điềm đang rỉ máu, mặc niệm ba lần: “Coi như đây là quà sinh nhật năm nay của mình vậy.

Cô chọn một bộ theo size của mình rồi lấy thẻ tín dụng ra thanh toán. 

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Sở Điềm cảm thấy rất hài lòng, còn Kiều Họa lại kéo cô hỏi: “Chị này, đàn ông đều thích loại này sao?”

Sở Điềm trêu cô ấy: “Trịnh đồ không thích à?”

Kiều Họa lập tức đỏ mặt, dù cô và Trịnh Đồ yêu nhau nhiều năm, sau khi tốt nghiệp đến đế đô, anh còn dọn ra ngoài sống với cô, nhưng cô vô cùng bảo thủ, nếu chẳng phải đã xác định dài lâu với anh, thì cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện ở chung.

“Được rồi không trêu em nữa, lát nữa muốn đi đâu?”

“Hiếm lắm mới không phải tăng ca, em muốn về nhà ngủ một giấc.” Kiều Họa xách túi lớn túi nhỏ, mỏi tay nên đổi qua tay khác. Sở Điềm giúp cô ấy gọi xe, vừa tiễn cô ấy xong thì nhận được điện thoại của Hoắc Phong.

“Bà xã à, em đang ở đâu vậy?’ 

Sở Điềm: “Trung tâm mua sắm.”

Hoắc Phong: “Có hẹn sao?”

Sở Điềm: “Hẹn xong rồi.”

Hoắc Phong: “Gửi định vị đi, ông xã em hẹn em, em dám không từ chối xem.”

Nửa tiếng sau, hai người đến một quán nước, gọi hai ly cà phê. Hoắc Phong thấy chiếc túi bên cạnh cô, định đưa tay lấy xem: “Mua cái gì vậy?”

Sở Điềm nhanh tay lẹ mắt lấy cái túi để sau lưng mình: “Không cho anh xem.”

Hoắc Phong bắt hụt, bèn trừng mắt: “Yo, còn dám có bí mật với anh à? Mua cái gì, nhanh lấy ra đây, chọc anh là tối nay sẽ làm em khóc mới thôi.”

“Lưu manh, còn không được có chút riêng tư sao, uống cà phê của anh đi.” Bàn tay Sở Điềm nắm chặt miệng túi ở sau lưng, cứ như sợ đồ trong túi sẽ tự động nhảy ra.

Hoắc Phong không tin, vừa muốn giật lấy thì điện thoại đổ chuông, anh một tay lấy điện thoại ra, một chỉ đầu Sở Điềm: “Em đó, được lắm, đợi đi, không làm em không là không được mà.” Sau đó mới nghe máy.

“A lô. Ừa, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Sau khi cúp điện thoại, anh cũng không đùa nữa mà cúi người uống cà phê. Chân Sở Điềm ở dưới bàn đá anh một cái: “Có việc gì à?”

“Không có gì. Sáu giờ tối nay có một bữa tiệc, không vội.”

“Tiểu Điềm, vài ngày nữa là tiệc cưới của lão Thẩm đấy.”

Sở Điềm ngẩng đầu: “Thế à? Ngày mấy?”

“25.”

Sở Điềm há hốc: “Không phải trùng với ngày quay vòng liveshow rồi sao, anh đi được không?” 

Hoắc Phong nhướng mày: “Em có lòng tin với anh thế à? Lỡ như không trụ được tới vòng chung kết thì sao?”

Sở Điềm tự tin 100%: “Không thể nào.”

Tivi trong quán cà phê trùng hợp chiếu lại chương trình Hoắc Phong tham gia. Trên sân khấu, anh như một hoàng tử đứng dưới tâm ánh đèn, ánh sáng ấm áp chiếu rọi trên mặt anh, ôm guitar, cất giọng du dương. Cây đàn mà anh ôm trong tay là quà sinh nhật Sở Điềm tặng anh vào năm tư đại học, còn anh tặng lại cho cô một ca khúc, ‘My girl’.

Trong bốn phút, cả trường quay đều bị giọng hát trầm lắng quyến rũ của anh mê hoặc, toàn bộ đều im lắng lắng nghe, giám khảo dưới khán đài cũng bị cuốn theo. Khi âm nhạc dừng lại, xung quanh im lặng hai giây, sau đó mới bùng nổi tiếng vỗ tay.

Không có gì ngạc nhiên khi các giám khảo đều cho điểm cao.

Hai cô gái nhỏ bàn bên cạnh ríu rít: “Thấy chưa? Anh ấy là Hoắc Phong, soái ca mà hôm qua mình nói với cậu ấy.”

“Chân của anh ấy dài ghê.”

“Nhìn mặt, nhìn mặt kia! Đẹp trai không chê vào đâu được.”

“Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng hơi lạnh, ít cười quá.”

“Cậu thì biết cái gì, kiểu này là hấp dẫn nhất đấy, anh ấy mà cười với mình thì chắc mình nhũn ra mất.”

Hoắc Phong giơ một tay che nửa khuôn mặt, thấp giọng cười nói: “Em có nhũn không?”

“Đồ không biết xấu hổ, im đi.” Sở Điềm chết cũng không thừa nhận, cúi đầu lướt điện thoại rồi đột nhiên mở to mắt nhìn anh: “Ông xã.”

Hoắc Phong thò đầu qua xem: “Sao thế?”

Sở Điềm đưa điện thoại cho anh xem, weibo của Hoắc Phong vừa được chứng nhận mấy ngày trước mà hôm nay đã có hơn năm trăm ngàn người hâm mộ, “Thiên lý ở đâu chứ, anh chỉ hát vài bài mà thành quả đã hơn hẳn ba năm phấn đấu của em rồi.”

Hoắc Phong cầm điện thoại tắt màn hình, tỏ ra nghiêm túc nói: “Vậy nên em nên cảm nhận được nguy cơ và đối xử với anh tốt hơn đi. Em biết phải làm sao mà nhỉ.”

Sở Điềm nhớ tới bộ nội y ren mới mua, mà hối hận không thôi, để cho anh nhìn thấy thì chẳng phải cô sẽ ‘chết’ rất thê thảm hay sao.

Hai người uống cà phê xong lại đi xem phim, khi trở ra đã năm giờ chiều. Hoắc Phong bóp eo cô gái của mình một cái: “Tự về nhà kiếm gì ăn đi. Anh sẽ về sớm thôi.”

Sở Điềm gật đầu: “Uống ít thôi nhé.”

Hoắc Phong xoa xoa tóc của cô: “Được.”

Cuộc gọi vào buổi trưa là từ bộ phận tuyên truyền của Arctic, nói rằng Điền Huy đã tìm được một vài người trong giới, có thể giúp anh trong tương lai, bảo anh sáu giờ tối đến phòng Tinh Nguyệt của của khách sạn Regal.

Hoắc Phong đến đúng giờ, mở cửa nhìn vào, bên trong không có người, anh nhíu mày, không phải nói là sáu giờ sao, nhìn lên cửa, đúng là phòng Tinh Nguyệt mà.

Anh đang định gọi điện thoại cho Điền Huy thì người phục vụ bên cạnh đã lịch sự làm động tác mời: “Anh Hoắc, mời ngồi trước, sẽ có người tới ngay thôi.”

Được thôi, xem ra đúng chỗ rồi, Hoắc Phong không còn cách nào khác, đành đi vào, nhìn xung quanh, phòng riêng không nhỏ, có một bàn tròn đủ chỗ cho hai mươi người, cùng một dãy ghế sô pha và một bàn cà phê nhỏ bên cửa sổ.

Không tiện ngồi vào bàn trước, Hoắc Phong bèn tới sô pha ngồi xuống,. Người phục vụ đi vào rót một ly nước cho anh.

“Cám ơn.” Hoắc Phong cầm lên uống một hớp, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng riêng này có tầm nhìn tốt, không bị mấy tòa nhà khác chắn, có thể nhìn thấy bầu trời sao và ánh đèn của cầu vượt phía xa.

Đến hoàng đế cũng không dễ dàng được thấy bầu trời đêm trong trẻo thế này, Hoắc Phong thậm chí còn có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh như đang nhảy múa, nối tiếp với ánh đèn đường vàng trên cầu vượt.

Đợi hơn mười phút, cánh cửa phía sau mở ra, Hoắc Phong tưởng rằng Điền Huy và những người khác đến nên đứng dậy đón, không ngờ chỉ thấy một người bước vào.

Chính xác mà nói, là một phụ nữ quý phái xinh đẹp.

Hoắc Phong nhíu mày nhìn Quách Mỹ Ngọc đi vào một mình, rồi có người bên ngoài nhanh chóng đóng cửa lại.

“Tại sao bà?”

Quách Mỹ Ngọc rất bình thản, nhưng bình thản mới là bất thường, cứ như trước đó hai người chẳng hề có chuyện không vui gì cả. Bà ta vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài ra, thuận tay ném lên sô pha, trên người chỉ còn lại chiếc váy khổng tước xanh, trễ ngực, để lộ vòng một đẫy đà đầy đặn, cũng không sợ lạnh, váy ngắn trên đầu gối khoảng một gang tay, bên dưới là chiếc legging màu da, nhìn từ xa cứ như không mặc.

“Không nhận ra tôi à?”

Hoắc Phong vô thức lùi lại phía sau, giữ khoảng cách với bà ta, vẻ mặt cảnh giác: “Điền Huy đâu?”

Quách Mỹ Ngọc không ngồi vào chiếc bàn tròn, mà lại đi vòng qua Hoắc Phong, ngồi trên chiếc sô pha mà anh đã ngồi trước đó, ngón tay lướt quanh miệng ly nước của anh, khẽ cười: “Đêm nay chỉ có tôi với cậu thôi, Hoắc Phong, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

“Tôi không có chuyện gì muốn nói với bà cả.” Hoắc Phong chẳng thèm nhìn tới bà ta, xoay người đi về phía cửa.

Nhưng lại nghe Quách Mỹ Ngọc ung dung nói: “Ngồi tù chắc khó chịu lắm nhỉ.”

Hoắc Phong dừng lại, trầm mặc mười giây, sau đó chậm rãi xoay người: “Bà điều tra tôi à?”

“Không ngờ cậu lại là phú nhị đại đấy, có điều không được may mắn lắm, thân bại danh liệt, cha ngồi tù, bản thân cũng phải ăn cơm tù hai năm.”

“Cậu Hoắc, tôi nói không sai chứ”

Hoắc Phong không hề né tránh, bốn mắt nhìn nhau, Quách Mỹ Ngọc cảm thấy ánh mắt của anh sắc bén như dao, chỉ sau vài giây đối mặt bà ta đã không chịu được phải quay đi. Trong lòng bỗng nhiên cáu kỉnh, rõ ràng bà ta chiếm thế thượng phong mà, sao lại bị ánh mắt của cậu ta là thù dọa thế này.

Nghĩ vậy, Quách Mỹ Ngọc lại nhìn vào mắt anh lần nữa, “Cậu Hoắc?”

Hoắc Phong nhìn chằm chằm vào bà ta vài giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Thì sao?”

“Thì sao à?” Quách Mỹ Ngọc chế nhạo: “Cậu Hoắc à, cậu ngu thật hay đang giả ngu với tôi vậy. Chỉ cần chuyện này bại lộ, đừng nói là giờ cậu còn chưa ra mắt, cho dù đã nổi, cũng có thể thân bại danh liệt kìa.”

“Giới truyền thông hứng thú nhất là mấy tin thế này đấy.”

“Cậu có còn muốn hát không? Muốn ra mắt nữa không?”

Hoắc Phong không ừ hử gì.

Quách Mỹ Ngọc cứ tưởng lời nói của mình đã tác dụng, bèn chậm rãi đi tới, nhấc cánh tay đeo chiếc vòng ngọc thạch vắt lên vai anh, đặt cằm lên mu bàn tay, kề đôi môi đỏ chót đến bên tai anh, “Hoắc Phong, thật ra là lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã biết nhất định cậu sẽ nổi tiếng.”

“Ánh mắt của tôi chưa bao giờ sai cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play