Edit: Hoa Tuyết

Khi cô trở về, mẹ không hề hỏi bất cứ câu nào về người kia, thái độ cũng không khác bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng có thể vì chột dạ và áy náy nên Hứa Du cảm thấy mẹ hôm nay nói chuyện hơi lạnh nhạt, nụ cười trên mặt cũng hơi có lệ.

Đàm Tư Niên vỗ vai cô, không nói gì mà lên lầu bàn công việc với cha mình, để lại không gian riêng cho hai mẹ con cô.

Hứa Du như nàng dâu nhỏ ngồi xuống bên cạnh, cọ cọ vào người mẹ, dè dặt gọi một tiếng mẹ.

Triệu Thục Hoa nhướng mày: “Có việc gì?” 

“Mẹ giận con sao?” 

Triệu Thục Hoa cười, còn tỏ ra rất ngạc nhiên: “Trước đó mẹ con mình có cãi nhau hay mâu thuẫn gì à?

Được rồi, bây giờ Hứa Du đã có thể xác định mẫu thân đại nhân thật sự không được vui rồi. 

Cô ôm cánh tay mẹ đung đưa, vẻ mặt lấy lòng: “Mẹ đừng giận con mà, trong lòng con mẹ mãi mãi đứng đầu, không ai có thể địch nổi, ai cũng không bằng mẹ, kể cả con rể tương lai và cháu ngoại của mẹ luôn, thật đấy ạ.”

Nghe vậy, Triệu Thục Hoa trực tiếp cười lạnh: “Người ta toàn nói con gái theo chồng như bát nước đổ đi, có vợ quên mẹ, chứ chưa nghe ai nói con dâu con rể cháu nội ngoại tương lai không bằng cha mẹ cả.” Nói xong bà lại rút cánh tay của mình ra, còn cố ý ngồi xa như muốn giữ khoảng cách với Hứa Du.

Hứa Du bắt đầu hơi hoảng, níu lấy gốc áo mẹ lây lây: “Mẹ, con thật sự không có ý gì khác mà, chỉ cảm thấy ông ta cũng sắp chết rồi, tốt xấu gì cũng nên đến xem một lần cho tròn nghĩa vụ.”

“Thế thì sao? Mẹ có nói gì à? Con vừa đến đã nhận lỗi là có ý gì? Trong lòng con mẹ là người hẹp hòi như vậy sao?”

Hứa Du bị trách mà cứng họng, thật sự không ngờ mẹ lại phản ứng lớn như vậy, đã vượt quá dự đoán của cô.

“Mẹ hỏi con đó.”

Hứa Du đang tự hỏi phải nên nói sao đây, thì bị mẹ ruột lớn giọng một tiếng, làm sợ cô đến mức ngồi thẳng dậy, lập tức nói: “Đương nhiên không phải rồi, trong lòng con mẹ đặc biệt thấu tình đạt lý, dịu dàng, hiền lương thục đức, xinh đẹp như tiên nữ vậy.” Sợ mẹ không tin, cô còn đưa tay thề: “Con thề mà, không lừa già dối trẻ, tuyệt đối không nói ngoa.”

“Miệng lưỡi trên tru.” Triệu Thục Hoa nói một câu ngắn ngủn, giọng điệu mang theo ý cười khẩy, nhưng ánh mắt sáng ngời.

Hứa Du lập tức thuận nước đẩy thuyền, nhào tới ôm lấy cánh tay mẹ: “Mẹ à, mẹ cười có nghĩa là không tính toán với con nữa nhé.”

Thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của con gái, Triệu Thục Hoa hơi bất đắc dĩ. Bà cũng không giận thật, chỉ hơi khó chịu trong lòng. Bà biết Du Du đi gặp cha ruột của mình cũng là chuyện nên làm, dù thế nào thì ông ta cũng đã sắp chết, muốn gặp con gái một lần cuối, mà con gái cũng có ý này, bà không nên ngăn cản. Có điều hiểu là một chuyện, nhưng không có nghĩa là thật sự không thèm để tâm.

Bao năm qua, một mình bà nuôi con gái khôn lớn. Trong lòng bà, từ xưa đến nay Du Du là con gái của một mình ba, độc nhất và duy nhất, con gái chỉ thuộc về bà. Nay thình lình con gái bỗng nghĩ đến cha, nên trong lòng bà thật sự không được thoải mái, cứ có cảm giác như sắp bị người khác cướp mất bảo bối trong tay, và còn hơi thất vọng vì bị phản bội.

Tối hôm qua, sau khi con gái gọi điện thoại đến nói sẽ đến thành phố F, trong lòng bà có hơi oán trách, đồ con gái phản bội, uổng công bà thương yêu bao năm qua, muốn gì bà cũng chiều, ngay cả yêu sớm và sống chung với bạn trai, mà cậu bạn trai kia thậm chí là con kế, bà vẫn có thể bao bọc che chở, không đánh không mắng, chiều chuộng đến mức độ đó. Nhưng kết quả thì sao, kết quả trong lòng con bé vẫn có người cha kia, như thế làm sao bà không buồn bực thất vọng cho được.

Nhưng trên đời này, bao dung nhất có lẽ chính là tấm lòng của bậc cha mẹ. Thân làm mẹ, trong lòng dù có giận nhưng ngoài miệng vẫn không thể dữ, tuy đã hạ quyết tâm, nhưng con cái vừa nịnh nọt dỗ dành nhõng nhẽo vài câu, là oán giận cách mấy cũng hoàn toàn bay theo gió tan biến hết.

Triệu Thục Hoa vuốt ve mái tóc dài rối bù của con gái: “Đúng là kiếp trước mắc nợ con mà.”

Trên đường trở về, Hứa Du có vẻ buồn bã không vui. Đàm Tư Niên quay sang nhìn cô vài lần. Đỗ xe vào tiểu khu xong anh mới không nhịn được nữa, hỏi: “Không phải dì đã không giận em nữa rồi à? Sao em còn ủ rủ như vậy, vừa rồi còn hi hi ha ha rất vui mà.”

Hứa Du yếu ớt liếc anh một cái: “Anh không hiểu đâu.”

Đàm Tư Niên bật cười, thuận tay búng trán cô một cái: “Ít chơi trò bí ẩn với anh đi, nói xem anh không hiểu cái gì hả.”

Hứa Du cởi dây an toàn, quay sang hôn lên má anh một cái, rồi nghiêm túc nói: “Em thật sự cảm thấy mẹ em quá là vĩ đại.” 

Đàm Tư Niên: “… Anh hiểu, trên đời này chỉ có mẹ là tốt.” 

“Ý em không phải là như thế.” Hứa Du ôm cánh tay anh, bùi ngùi nói: “Mẹ em rõ ràng tức giận vì quyết định của em, cũng tỏ ra rất không vui. Em cảm thấy mẹ đã đặc biệt đặc biệt đặc biệt tức giận, lúc ấy cứ tưởng tiêu rồi, lần này sẽ rất khó dỗ đây, hẳn là phải giận rất nhiều ngày mới hết. Thật đấy, em cảm thấy trời đất sắp sập đến nơi, suýt chút nữa thì khóc rồi, nhưng kết quả thì sao. Em chỉ vừa làm nũng vài câu, nịnh bợ một tí là mẹ đã tha thứ cho em.”

Đàm Tư Niên không hiểu lắm: “Dì đã rộng lượng tha thứ cho em thì em còn u sầu gì nữa?” 

“Em không có u sầu, em là đang tự trách, tự trách anh có hiểu không.” Hứa Du nghiêm túc nói: “Ý em là mẹ em quá tốt với em. Mẹ có thể vì em mà không có điểm giới hạn, thậm chí dù chịu uất ức vẫn muốn tốt với em. Đàm Tư Niên, em nói với anh này, vẫn là câu kìa, trong lòng em, mẹ mãi mãi đứng số một, sẽ không bao giờ thay đổi đâu, cho nên anh đừng ghen nhé, cũng đừng mơ tưởng soán vị.”

Đống lộn xộn gì đây? Đàm Tư Niên thật tình không hiểu nổi suy nghĩ của cô bé này, mạch não vô cùng khác người, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến câu trả lời của anh: “Được được được, đúng đúng đúng, trước đó em đã nói rồi, anh đã biết địa vị của mình trong gia đình sau này rồi, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện qua mặt ai trở thành số một trong lòng em đâu. Anh là người an phận, không tranh đoạt với người già.” 

Hứa Du… tự dưng bầu không khí thật xấu hổ, phá vỡ thế nào đây?

___

Quảng Vực là công ty lớn, không thiếu tiền, công nhân có phúc lợi tốt, đãi ngộ rất cao, cho nên tiệc tùng liên hoan đều làm rất chu toàn, có đội ngũ chuyên nghiệp tổ chức sắp xếp, phục vụ trọn gói ăn uống vui chơi.

Hôm nay Hứa Du sẽ phải lên sân khấu biểu diễn, cho nên trang điểm rất tỉ mỉ. Lễ phục là của một nhãn hiệu cao cấp, bộ trang sức bằng ngọc nghe nói trị giá lên đến sáu con số, việc trang điểm do đích thân bậc thầy trong giới làm đẹp – Tony lo liệu, nói chung là toàn bộ đều tốt nhất.

Cô đến cùng Đàm Tư Niên, khoác tay anh, tự nhiên phóng khoáng. Hiện tại mọi người trong công ty đều biết họ là anh em kế, xuất hiện thế này cũng không khiến mọi người ngạc nhiên mấy.

Hứa Du cũng bất chấp tất cả, tóm lại đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón sóng gió, dù sao cô với Đàm Tư Niên cũng không chung dòng máu, sau này có công khai thì cũng đâu có ai có thể ăn thịt cô.

Hai người vừa đến không bao lâu thì Đàm Quảng Tư và Triệu Thục Hoa cũng tay trong tay tiến vào. Hứa Du vội vàng cùng Đàm Tư Niên đi đến đón Thái thượng hoàng và lão phật gia.

Hôm nay Triệu Thục Hoa diện một bộ váy dài màu tím, tóc búi một nửa, có chút hở hửng, trông không xuề xòa mà ngược lại còn mang vẻ phong tình, thật sự không sao nhìn ra người phụ nữ này đã hơn bốn mươi, nói ba mươi lăm, ba mươi sáu cũng có người tin. 

Hứa Du ngoan ngoãn nắm tay mẹ, khen ngợi vô cùng chân thành: “Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá.”

Triệu Thục Hoa nhìn bộ lễ phục màu đỏ trên người cô, mỉm cười sửa sang chỗ cổ hơi lệch cho cô: “Lát nữa lên hát đừng lệch tông đó, mẹ và chú Đàm con đều ở dưới xem đừng, làm cho bọn mẹ mất mặt.”

Hứa Du mếu máo: “Có ai dìm con gái như mẹ sao. Con còn chưa hát mẹ đã cảnh cáo trước rồi, không sợ khiến con chịu áp lực lớn hơn à.”

“Có áp lực mới có động lực.” Đàm Quảng Tư đứng bên cạnh đột nhiên nói xen vào: “Lát nữa con biểu diễn cho tốt đi, nếu không có sai sót gì chú sẽ thưởng cho con.”

Hứa Du hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng mới có mấy ngày mà chú Đàm mẹ kế lại đột nhiên tốt bụng hào phóng đến như thế, thật kỳ lạ. 

Cô sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu: “Chú yên tâm đi ạ, cô đã chuẩn bị tốt lắm rồi.”

Đàm Tư Niên nghe thế thì cười trêu ghẹo cô: “Đừng mạnh miệng như vậy, lỡ như lát nữa tự vả thì bọn anh không che chở được cho em đâu.” 

Hứa Du dỗi anh: “Anh cứ đợi đó.”

Vì hôm nay hoạt động nội bộ của Quảng Vực, nên không mời các công ty xí nghiệp khác tham gia. Nói cách khác, hôm nay nơi này ngoài cha con nhà họ Đàm, thì chỉ có nhân viên của Quảng Vực. Đồng thời, khi hai mẹ con Hứa Du và Triệu Thục Hoa cùng lúc xuất hiện bên cạnh cha con Đàm Tư Niên và Đàm Quảng Tư thì ý nghĩa khác hẳn.

Không bao lâu thì các cổ đông và nhân viên cấp cao đều đến chào hỏi. Hứa Du vốn dĩ muốn chuồn đi, cô cảm thấy hiện giờ mình không còn thích hợp đứng đây nữa, nhưng Đàm Tư Niên lại không cho, ôm hờ vai cô: “Đừng cố tình làm vậy, sớm muộn gì cũng là người một nhà thôi.”

Giọng anh không to không nhỏ, người ngoài không nghe được, nhưng Đàm Quảng Tư vào Triệu Thục Hoa đứng gần nghe rất rõ. Cả hai người họ không hẹn mà cùng nhìn qua, Hứa Du không dám đối mặt với Đàm Quảng Tư, cứ cảm thấy châm chích như bị nghi ngờ. Cô không muốn bị xem thường, nên nhẹ nhàng lắc đầu: “Em còn phải ra hậu trường chuẩn bị nữa, mặc dù hôm qua đã tập dợt, nhưng vẫn phải làm quan với địa hình.”

Nói xong, cô định đi ngay, không ngờ Đàm Quảng Tư bỗng giữ cô lại: “Để chú giới thiệu cho con làm quen mấy trưởng bối, sau này trong công ty gặp mặt nhớ ngọt miệng một chút.” 

Lúc này Hứa Du đã thật sự sốc nặng rồi, chẳng lẽ hôm nay chú Đàm uống lộn thuốc sao?! Cô không khỏi đưa mắt nhìn về phía mẹ ruột của mình.

Triệu Thục Hoa không để ý đến cô, chỉ khoác tay Đàm Quảng Tư: “Eo ông còn chưa khỏe hẳn đâu, lát nữa đi đứng nhớ cẩn thận một chút đấy.:

____

Tiết mục mở đầu bữa tiệc chính là màn đọc diễn văn của chủ tịch, Hứa Du hưởng sái ánh sáng của mẹ ruột, có thể công khai ngồi cạnh Đàm Tư Niên, bên cạnh là mẹ. 

Có lẽ những người làm lãnh đạo đều giỏi ăn nói, tóm lại chú Đàm phát biểu không cần nhìn giấy, khi nói chuyện rất đĩnh đạc, giọng điệu phong thái nhẹ nhàng, rất có khí chất, khác hẳn bình thường, dường như phát ra ánh sáng.

Đàm Tư Niên đột nhiên nói nhỏ bên tai cô: “Có khẩn trương không?”

Hứa Du cứ tưởng anh hỏi việc lát nữa lên biểu diễn, cho nên dù hơi khẩn trương, cô cũng không thể nói ra, vừa rồi mình còn cứng miệng thế mà. Thế là cô chỉ nói bâng quơ: “Hiện giờ em rất bình tĩnh.”

Đàm Tư Niên cười khẽ: “Sau hôm nay em sẽ quang minh chính đại trở thành đại tiểu thư của Quảng Vực.”

Lúc này, Hứa Du mới hiểu ra hai người đang ông nói gà bà nói vịt. Cô hơi sửng sốt, nhưng cũng không để mất khí thế, mà nói rất nhẹ nhàng bình thản: “Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, bà đây sợ ai chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play